Buổi chiều, Hướng Biên Đình ngồi tàu điện ngầm đến nhà bà ngoại. Tuần trước, bà ngoại từ Tam Á trở về rồi nên cậu muốn đến thăm bà. Ngồi tàu điện ngầm gần một tiếng rưỡi, Hướng Biên Đình chịu đựng cả một đoạn đường. Ghế trên tàu đều là ghế cứng, người cậu lại có "bệnh nhẹ", có ngồi như nào đều không thấy thoải mái, ngồi được nửa đường dày vò quá, sau lại dứt khoát đứng lên.
Hùng Hùng đang nằm bò trong sân phơi nắng, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu. Nó vừa thấy Hướng Biên Đình liền lập tức đứng dậy, chạy như điên về phía cậu, kêu "ngao ngao" mãi. Nó vây quanh chân Hướng Biên Đình cọ tới cọ lui làm nũng, Hướng Biên Đình ôm đầu nó vuốt ve một hồi. Bà ngoại vốn đang ở thư phòng luyện chữ, vừa nghe thấy tiếng chó kêu thì ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức buông bút, đi ra.
"Bảo Nhi." Bà ngoại đi ra cửa gọi.
"Bà ngoại."
Bà ngoại đi tới vỗ lên cánh tay cậu một cái: "Sao về rồi cũng không nói cho bà biết một tiếng."
Hướng Biên Đình cười cười: "Muốn cho bà một sự ngạc nhiên mà. Bà đi Tam Á chơi thế nào ạ?"
Bà ngoại kéo cánh tay cậu, dẫn vào phòng: "Trung quy trung củ."
"Nghĩa là trải nghiệm bình thường thôi ạ?"
"Bà đi chỗ nào cũng là trải nghiệm, không có gì vui vẻ hay không, nếu nói vui vẻ vẫn là gặp mặt cháu vui vẻ nhất."
"Vậy mà cháu muốn đi du lịch chung với bà nhưng bà lại không cho."
"Cháu đi du lịch với một bà già như bà thì có gì vui. Thỉnh thoảng đến đây thăm bà là được, bà đã thấy vui rồi."
Bà ngoại vẫn chưa viết xong chữ Phúc nên quay về thư phòng tiếp tục viết, Hướng Biên Đình thì đứng một bên giúp bà ngoại mài mực.
Chuyện cậu và Hạ Tuyên ở bên nhau, cậu đã nói cho ba mẹ rồi. Còn về bà ngoại, Hướng Biên Đình cũng không muốn gạt. Bà ngoại cậu là phần tử trí thức, có tu dưỡng, trình độ cũng cao, đối với chuyện này hẳn là không đến mức không thể tiếp thu. Nhưng trước khi nói, Hướng Biên Đình vẫn muốn làm chút chuẩn bị: "Ngoại, có cái đề tài cháu muốn tham thảo với ngoại một chút."
Bà ngoại cầm bút lông viết chữ, cũng không ngẩng đầu lên: "Cháu nói đi."
"Đối với quần thể đồng tính luyến…… bà có suy nghĩ gì ạ?"
Tay bà ngoại cầm bút chợt khựng lại, bà ngẩng đầu nhìn cậu.
Cách Hướng Biên Đình chuẩn bị vẫn đột ngột quá, nhưng nếu muốn giao lưu với bà ngoại cậu, tốt nhất là có chuyện thì nói, vào thẳng chủ đề, bà ngoại cậu không thích kiểu quanh co lòng vòng.
"Có tồn tại tức hợp lý." Bà ngoại trả lời như vậy, tiếp tục cúi đầu viết chữ: "Bảo Nhi, có phải cháu có chuyện gì muốn nói với bà không?"
"Bà…… Có phải bà đoán được cháu muốn nói gì, đúng không ạ?"
"Câu mở đầu của cháu đã nói trắng ra như vậy rồi, bà còn không đoán được sao?"
Hướng Biên Đình bật cười: "Cháu còn muốn dẫn dắt một chút nữa đấy ạ."
"Đừng dẫn dắt, nói thẳng đi."
"Vậy cháu nói thẳng nhé. Cháu…… quen bạn trai ạ."
Bà ngoại buông bút lông, lấy ra cái chặn giấy, cầm tờ giấy lên ngắm nghía, nói: "Cháu quen ai, chính cháu thích là được."
Hướng Biên Đình cười nói: "Bà cũng bình tĩnh quá."
"Cũng không phải chuyện gì to tát, vạn sự vui vẻ là tốt rồi."
"Bà ngoại cảnh giới cao thật." Hướng Biên Đình đi đến bên cạnh bà ngoại: "Ngoại, người cháu quen, bà cũng biết đấy ạ."
"Tiểu Hạ?"
Hướng Biên Đình gật đầu: "Ngài lợi hại."
Bà ngoại phản ứng như vậy, có lẽ cũng đã sớm biết, khả năng ba mẹ cậu nói cho bà biết chuyện này là không lớn, hẳn là tự bà ngoại nhìn ra. Cậu cũng không cảm thấy kỳ lạ, bà ngoại cậu quá minh mẫn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!