Bình ổn qua đi, trong phòng trở nên bừa bộn. Lúc Hướng Biên Đình bị Hạ Tuyên ôm vào phòng tắm đã là trạng thái nửa ngất, mãi đến khi nước trong bồn ập lên người, ý thức của cậu mới dần dần quay trở lại.
Cả người Hướng Biên Đình không còn sức lực, eo cũng xót cực kỳ, nếu nói không đau gì hết là không có khả năng. Dù sao cũng là lần đầu tiên, lại liên tục trong thời gian lâu như vậy. Nhưng đau đớn chỉ là cảm giác quá bé nhỏ không đáng kể, ngược lại là cảm giác vui sướng càng nhiều hơn. Ban đầu, Hạ Tuyên vừa cẩn thận vừa kiên nhẫn, mặc dù sau đó không còn khắc chế nữa, nhưng cũng không có làm cậu bị thương.
Hạ Tuyên ngồi vào bồn tắm, tay dò vào trong nước giúp cậu rửa sạch, cả người Hướng Biên Đình bỗng nhiên run rẩy. Từ nãy đến giờ, cơ thể cậu vẫn luôn rất mẫn cảm, vừa chạm vào liền run. Với cả, hiện giờ cậu căn bản rất ngại nhìn Hạ Tuyên, vừa rồi ở trên giường cậu thật sự mất hết mặt mũi rồi.
"Em……tự mình làm." Hướng Biên Đình hơi chặn lại tay Hạ Tuyên, rũ mắt, nói.
Hạ Tuyên đẩy tay cậu ra, tiếp tục vươn tới: "Tay còn sức à?"
Chính xác là không còn sức nữa, đừng nói tay, bây giờ muốn nâng mí mắt thôi cậu cũng thấy cố hết sức.
Hướng Biên Đình nhắm mắt lại, cắn môi, cả người run nhè nhẹ. Hạ Tuyên thò lại gần hôn cậu, đầu lưỡi cạy ra cánh môi cậu, không cho cậu cắn chính mình.
Hôn trong chốc lát, Hạ Tuyên buông cậu ra, lại nhẹ nhàng mổ mổ trên môi cậu: "Khó chịu thì cắn anh, đừng cắn chính mình."
Giọng Hướng Biên Đình khàn khàn, nói chuyện thều thào: "Không khó chịu……"
Hạ Tuyên rửa sạch đến phía trước, Hướng Biên Đình lại run run một hồi, nhớ tới hình ảnh vừa rồi, trực tiếp cúi đầu không nhìn Hạ Tuyên.
"Sao không nhìn anh." Hạ Tuyên biết rõ còn cố hỏi.
"…… Không còn mặt mũi nhìn."
Hạ Tuyên thò mặt qua, dùng trán chống lên trán cậu, nói: "Anh làm em thành như vậy, nếu bảo không còn mặt mũi thì cũng là anh không còn mặt mũi chứ."
Hắn dùng ngón trỏ lướt ngang qua xương quai xanh Hướng Biên Đình, làm như trấn an: "Tình huống vừa rồi, em như vậy là phản ứng bình thường."
"Chỗ nào…… Bình thường chứ……" Giọng Hướng Biên Đình như ruồi muỗi, càng nghĩ tới càng thẹn thùng.
Tắm rửa xong, Hạ Tuyên trước ôm Hướng Biên Đình đến phòng cho khách, lại quay về phòng ngủ chính thay đổi bộ bốn kiện trên giường, ngay cả chăn cũng đổi mới, lại lau sạch sàn. Sau đó, hắn lại ôm Hướng Biên Đình trở về phòng ngủ chính.
Đáng lý ra thì, cơ thể Hướng Biên Đình không yếu ớt đến thế, nhưng Hạ Tuyên lăn lộn cậu lâu quá, bây giờ cậu vừa muốn đứng lên, hai cái đùi liền run lẩy bẩy, đi đứng cũng không xong.
Hướng Biên Đình nằm sấp trên giường, Hạ Tuyên thoa thuốc cho cậu, nhưng lúc thoa thuốc lại là một vòng tra tấn khác. Hạ Tuyên hỏi cậu có đau không, Hướng Biên Đình vùi mặt vào gối, giọng ồm ồm: "Có chút."
Thoải mái hay không thì khỏi cần hỏi, phản ứng vừa rồi của Hướng Biên Đình đã nói rõ hết thảy, đó là một Hướng Biên Đình ngày thường không nhìn thấy được, là Hướng Biên Đình mà chỉ có hắn có thể nhìn thấy.
Hạ Tuyên thả thuốc mỡ vào lại ngăn kéo, Hướng Biên Đình nghiêng đầu nhìn hắn, bỗng liếc thấy chai dầu đã dùng một nửa trên tủ đầu giường. Vừa rồi, trong lúc hỗn loạn cứ ném vứt lung tung, Hướng Biên Đình thậm chí cũng không nhớ Hạ Tuyên dùng mấy cái, hiện tại mọi thứ đã được Hạ Tuyên dọn dẹp sạch sẽ ném vào thùng rác. Trong phòng có một mùi hương rất rõ ràng, Hạ Tuyên cột chặt túi rác, mang ra ngoài.
Hạ Tuyên tắt đi đèn lớn, xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình vẫn là nằm sấp, vừa rồi có thử nằm ngửa, tuy không đau lắm, nhưng vẫn không quá thoải mái.
Hạ Tuyên xoay người lật cậu lại, kéo cậu vào lòng: "Đừng nằm sấp mãi, đè lên trái tim không tốt. Không thoải mái thì em nằm nghiêng."
"Uhm……" Hướng Biên Đình thoải mái, dễ chịu dựa vào người hắn, ngước mắt nhìn hắn, vừa rồi ánh mắt cứ mê ly, lúc này hai mắt lại có ánh sáng, trông không có vẻ buồn ngủ.
Hai người ở bên nhau lâu rồi mới phát triển đến bước này, nhớ lại trước đó, mỗi lần Hạ Tuyên nhẫn nhịn khắc chế, Hướng Biên Đình dán bên tai hắn nhỏ giọng hỏi: "Lúc nãy…… anh thoải mái không?"
Ngay cả lúc làm chuyện ấy, Hạ Tuyên cũng là phái trầm mặc ít lời, cơ bản không nói gì nhiều, cũng không thể hiện cảm xúc, chỉ buồn đầu làm, đổi tư thế mà làm.
Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu, trả lời vừa thẳng thừng vừa lộ liễu: "Không thoải mái anh làm em lâu như vậy à?"
Tai Hướng Biên Đình nóng lên, ngón tay cọ cọ trên eo hắn: "Anh cũng biết lâu sao."
"Không buồn ngủ?" Hạ Tuyên cúi đầu, dùng chóp mũi cọ lên vành tai cậu.
"Hết buồn ngủ rồi."
"Vậy nói chuyện một lát nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!