Hạ Tuyên không nói gì nữa, nhìn thoáng qua bên cạnh, sau đó thu hồi tầm mắt nói với Hướng Biên Đình: "Tôi đi trước."
Hướng Biên Đình "ừ" một tiếng: "Tạm biệt thầy Hạ."
"Tạm biệt."
Hướng Biên Đình nhìn thoáng qua phương hướng Hạ Tuyên vừa nhìn, là cậu nam sinh vừa rồi lên lầu đưa sủi cảo chiên, cũng chính là cậu em trai Hạ Tuyên nói, vẫn đang đứng sau quầy chuyên chú đóng gói cà phê.
Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Vi tiếp xúc gần gũi với ông chủ tiệm xăm lầu trên, có cảm giác kinh diễm" trăm nghe không bằng một thấy", mấy lần trước đều là vội vàng thoáng qua, không kịp kiến thức sắc đẹp của đối phương.
Soái ca thật đúng là soái ca, soái muốn xỉu luôn.
Lâm Khả Vi nhìn Hướng Biên Đình: "Tiểu Hướng, cậu với anh thợ xăm kia quen nhau à?"
"Em với anh ấy sống cùng tiểu khu, có gặp mặt vài lần ạ."
"Thế à…… anh ấy hình như là bạn của ông chủ tiệm cà phê tụi chị." Lâm Khả Vi cười nói: "Chị làm chỗ này ba tháng rồi, vẫn là lần đầu tiên nghe anh ta nói chuyện đấy."
Lâm Khả Vi nhìn thoáng qua phía toilet: "Lâm Vũ Hách rớt xuống cầu tiêu chắc?"
Cô vừa nói xong, Lâm Vũ Hách liền bước ra toilet.
"Quán cà phê này cao cấp thật, WC mà cũng làm thơm ghê." Lâm Vũ Hách đi tới, nói.
"Mày ngửi no ra tới?" Lâm Khả Vi hỏi cậu ta.
Lâm Vũ Hách cười, mắng: "Bà biến đê, bà muốn dùng chuyện ghê tởm tui để phát triển thành sự nghiệp cả đời bà đấy à?"
"Cũng không phải không được."
Lâm Vũ Hách vươn tay cầm lấy cà phê trên bàn, lại dựng ngón giữa với chị cậu ta, Lâm Khả Vi không thèm để ý, cười nhìn Hướng Biên Đình vẫy vẫy tay: "Có cơ hội mình lại gặp nha Tiểu Hướng."
Sau khi đi ra tiệm, Lâm Vũ Hách mở cà phê hút một ngụm, nói với Hướng Biên Đình: "Chị tớ là vậy đó, thích nói giỡn, lại hay lảm nhảm, chị ấy nói gì cậu đừng để trong lòng, toàn chuyện vớ va vớ vẩn."
"Tớ biết rồi."
Lâm Vũ Hách mút cà phê, vui vẻ: "Chị ấy là thấy cậu soái nên hăng hái, 800 năm mới gặp được soái ca cấp bậc như cậu, thế mới nổi điên."
Hơn nữa, chị cậu ta chỉ thích tuýp người như Hướng Biên Đình, trước kia quen bạn trai đều có vẻ ngoài giống Hướng Biên Đình, cao cao gầy gầy, lịch sự văn nhã, lại mang theo chút khí chất cao lãnh, nhưng mấy người đó lại kém xa Hướng Biên Đình, không nói đâu khác, chỉ bàn về khí chất đã không thể so sánh.
Hướng Biên Đình chỉ cười cười, không nói gì.
Lâm Vũ Hách và chị cậu ta rất giống nhau, hai người lúc cười rộ lên đuôi mắt sẽ hơi cong xuống, bọn họ cũng có rất nhiều biểu cảm nhỏ giống nhau.
Hạ Tuyên về nhà tắm rửa một cái lại ngủ thêm chốc lát, tỉnh giấc rồi làm đại chút cơm trưa ăn, buổi chiều liền quay lại phòng làm việc. Buổi tối, bạn hắn hẹn ăn cơm, 7 giờ hắn mới kết thúc công việc, lúc đến nơi đã hơi trễ.
Hôm nay, người đến ăn tiệc cũng không ít, trong ghế lô ngồi tám chín người, có nam, có nữ. Nơi này hơn phân nửa đều là thợ xăm mình, có mang theo người nhà, cũng có người không mang, có mấy người là bạn tốt của Hạ Tuyên trong giới, cũng có một hai người chỉ nhớ đến tên, không tính quen thân.
Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm ngồi cùng nhau, Bạch Khâm vẫy tay với hắn: "Hạ tổng, ngồi chỗ này."
"Giờ mới đến, ông chủ Hạ đúng là người bận rộn nha, mấy người rảnh rỗi như tụi này đúng là không bì kịp."
Bạch Khâm cắn điếu thuốc cười cười, nhìn người nọ nói: "Cậu có bản lĩnh với danh tiếng như thầy Hạ, cậu cũng bận được."
Hạ Tuyên ngồi xuống bên cạnh Bạch Khâm, liếc hắn một cái: "Nhuộm tóc hồi nào vậy?"
Bạch Khâm đỉnh một đầu tóc bạc, trông rất đực rựa, hắn đưa cho Hạ Tuyên điếu thuốc, hỏi lại: "Mới nhuộm hôm trước, thấy sao?"
Hạ Tuyên châm thuốc, hút một ngụm, nhả khói, nhếch miệng cười: "Rất hợp với cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!