Vừa rồi đứng nhìn từ xa, Giang Lâm đã cảm thấy Hạ Tuyên giống như người lai, lúc này nhìn gần, thật đúng là vậy. Hơn nữa, khách quan đánh giá thì trông cực kỳ soái.
Chân của Hướng Biên Đình đã không còn sưng như lúc sáng, Hạ Tuyên đặt túi chườm lạnh lên mắt cá chân cậu.
Tầm mắt Giang Lâm từ trên tay Hạ Tuyên chuyển sang mặt Hướng Biên Đình, nghĩ thầm, thằng nhóc này còn bình tĩnh ghê nhỉ. Nhưng nhóc này từ nhỏ đã vậy, vui giận không hiện ra mặt, nếu không phải hắn quá hiểu biết thằng em họ này của hắn, có khi lại không đoán được tâm tư của cậu ấy.
Hạ Tuyên không nói chuyện, chườm lạnh cho Hướng Biên Đình xong liền đi ra ngoài, trông khá lạnh lùng. Giang Lâm nhìn bóng lưng hắn rời đi, cứ cảm thấy rất không thích hợp.
Trước đó, Hướng Biên Đình ở trong điện thoại nói với hắn là có hàng xóm giúp đỡ, hắn cứ nghĩ đó là kiểu giúp đỡ chút việc vặt này kia, nhưng mới rồi là chuyện gì đây? Hàng xóm nhà ai lại giúp đỡ đến mức này?
Còn thằng nhóc Hướng Biên Đình này nữa, lại dám chơi song tiêu với hắn.
Giang Lâm đi đến bên giường, đưa ngón tay chọc chọc lên túi chườm lạnh: "Anh xốc chăn của cậu lên cậu liền nói anh, còn người ta xốc chăn lên đụng vào chân cậu, cậu lại không thấy ngại chút nào ha."
Hướng Biên Đình cười cười: "Tình huống của hai người không giống nhau mà."
"Ờ, anh sao so được với hắn." Giang Lâm rũ mắt nhìn túi chườm trên chân Hướng Biên Đình, đại não vẫn đang vận chuyển cao độ, hắn tặc lưỡi, đột nhiên hỏi Hướng Biên Đình: "Cậu rốt cuộc hiểu biết hàng xóm của cậu bao nhiêu?"
Hướng Biên Đình nhìn hắn: "Không phải bảo không nói chuyện này sao."
Giang Lâm ngồi xuống mép giường, quay đầu nhìn cậu: "Không nói chuyện hai đứa, giúp cậu phân tích tình huống đi."
Hướng Biên Đình nhìn hắn không nói gì, chờ hắn nói tiếp.
"Hắn độc thân?"
"Uhm."
"Sống một mình?"
"Uhm."
Giang Lâm trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Cậu xác định là cậu đơn phương có cảm tình với hắn?"
Hướng Biên Đình nghe hiểu lời Giang Lâm có ý gì.
Ngay cả Lâm Vũ Hách cũng có thể nhận ra Hạ Tuyên đối với cậu đặc biệt tốt, chẳng lẽ cậu lại không cảm giác được sao. Thật ra, cậu cũng muốn tiến thêm một bước, nhưng chỉ vì bản thân lý trí, thậm chí là quá mức lý trí, cái gì cũng muốn tìm hiểu kỹ càng, muốn được xác nhận rõ ràng, mới bằng lòng tiến lên, nhưng cuối cùng lại khiến bản thân càng ngày càng trở nên bị động.
Tính ra thì, cũng không có nhiều lý trí lắm, chứ nếu quá lý trí như vậy cậu đã không nhiều lần khó dằn nỗi lòng đến thế.
Lần đầu tiên cậu thích một người, thích đến tay chân vụng về, cũng có chút cẩn thận.
Điện thoại của Giang Lâm vang lên, hắn đi đến bên cửa sổ nhận cuộc gọi. Hôm nay hắn vốn định mang Hướng Biên Đình ra ngoài ăn cơm, nhưng chân Hướng Biên Đình bị đau không đi được, nên hắn cũng không từ chối bữa tiệc bên chỗ bạn hắn, lúc này đám bạn hắn đã đến gần đủ, có người gọi điện thoại tới giục hắn.
"Sao giờ mày chưa đến."
"Không vội, tao đến ngay ấy mà."
"Phạt rượu?" Giang Lâm cười nói: "Đến muộn hẵng phạt."
"Yên tâm, chắc chắn sẽ không để tụi bây có cơ hội phạt tao."
Giang Lâm cúp điện thoại, đi tới nói với Hướng Biên Đình: "Anh nói nghiêm túc đấy, hàng xóm này của cậu, cũng không bình thường đâu."
Hướng Biên Đình cười cười, tự mình trêu chọc: "Vậy trong phòng này không ai là bình thường hết."
Giang Lâm cũng không muốn nhiều lời, hắn cười nhạo một tiếng: "Tự cậu suy nghĩ đi, anh không hỏi nhiều nữa."
Giang Lâm vốn định đặt cơm cho Hướng Biên Đình, nhưng vừa nãy thấy Hạ Tuyên xách theo đồ ăn bước vào liền biết không cần thiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!