Hạ Tuyên là đưa Hướng Biên Đình đến một nhà bệnh viện tư lập, lượng người thăm khám không nhiều, hơn nữa Hạ Tuyên hẳn là có người quen ở bệnh viện, trước khi đi vào Hướng Biên Đình có nhìn thấy hắn gọi điện thoại, lúc sau đăng ký hay khai đơn gì đó cũng không phải chờ lâu, chụp cộng hưởng từ cũng được đăng ký làm ngay, kết quả báo cáo cũng không phải chờ quá lâu.
Lăn lộn cả một buổi trưa, về đến nhà thì trời đã tối.
Chuyện ôm bế này có lần một thì sẽ có lần hai, vừa rồi Hướng Biên Đình ở cửa bệnh viện bị Hạ Tuyên ôm vào trong xe, lúc về đến tiểu khu cũng là bị Hạ Tuyên ôm từ ra khỏi xe.
Xe đậu ở gara ngầm, Hạ Tuyên mở cửa xe lấy cặp sách, khoác lên vai, Hướng Biên Đình vừa mới cầm lấy bó hoa hướng dương bên cạnh, Hạ Tuyên đã cúi xuống ôm lấy eo cậu, bế ra khỏi xe.
Hướng Biên Đình không kịp chuẩn bị, theo bản năng ôm lấy cổ Hạ Tuyên, hoa trong tay rơi xuống trước ngực.
Dục vọng khống chế của Hạ Tuyên thể hiện ở các mặt, lại thường xảy ra trong im lặng. Lúc bế người ta lên cũng không báo trước, ôm cũng chẳng thèm giải thích gì, chân câu lấy phía dưới cửa xe, đóng lại.
Nói thật thì, Hướng Biên Đình ngồi ở trong xe, Hạ Tuyên trực tiếp ôm cậu xuống xe đúng là tiện hơn nhiều, ôm lấy eo, khoác dưới chân rồi ôm ra ngoài, cậu cũng chẳng cần tốn sức bước xuống xe.
Cậu thiến niên nằm trong lòng hắn rất ngoan, nét mặt cũng không có vẻ bối rối, chỉ là Hướng Biên Đình xưa giờ đã vậy, cũng không phải là cậu bé dễ hoảng hốt sợ hãi chỉ vì chút chuyện ấy.
"Cho ôm?" Hạ Tuyên rũ mắt nhìn cậu, hơi nhướng mày.
"Có cho hay không anh cũng ôm rồi." Hướng Biên Đình thấp giọng đáp. Cậu đã quen với kiểu hành sự tác phong ấy của Hạ Tuyên, không cảm thấy bối rối, nhưng vẫn ngại ngùng, vành tai trở nên ửng hồng, Hạ Tuyên không chú ý tới.
Cậu cũng biết trong tình huống này, để Hạ Tuyên trực tiếp ôm cậu đi sẽ tiện hơn nhiều, cũng may thang chuyên dụng máy không có người khác, nếu không da mặt này cậu cũng chẳng cần nữa.
Hạ Tuyên ôm Hướng Biên Đình đến cửa nhà cậu, nâng nâng cằm: "Mật mã, ấn một chút."
Hướng Biên Đình duỗi tay ấn vân tay.
Vào nhà rồi, Hạ Tuyên ôm Hướng Biên Đình đến ghế sô pha, bỏ cặp sách qua một bên, cầm lấy hai cái gối dựa chồng lên nhau đặt trên sô pha, để Hướng Biên Đình kê chân lên.
Hướng Biên Đình ngồi ở trên sô pha động đậy chân, Hạ Tuyên bỗng nhiên ngồi xuống chạm chạm mắt cá chân của cậu làm cậu không nhịn được hơi run lên.
"Đau lắm sao?" Hạ Tuyên ngẩng đầu nhìn cậu, nhíu mày.
Đau thì có đau, nhưng cậu run không phải bởi vì đau, mà là…… cậu cũng chẳng biết tại sao, dù sao thì giống như bị điện giật vậy, vừa rồi bác sĩ chạm vào chỗ này cậu cũng không có cảm giác ấy.
"Có chút trướng." Hướng Biên Đình nói.
"Đã sưng thành như vậy, trướng là phải."
Thật ra thì Hạ Tuyên muốn cởi vớ giúp Hướng Biên Đình, vừa rồi ở bệnh viện kiểm tra cậu đã cởi giày ra rồi, chân phù nề, cởi rồi cũng không mang lại được, bây giờ chỉ còn mang giày một bên chân, một chân khác thì chỉ mang vớ.
Hạ Tuyên đỡ lấy bắp chân Hướng Biên Đình, lúc ngón tay hắn chạm tới vớ, Hướng Biên Đình mới nhận ra hình như hắn muốn giúp cậu cởi nó ra, lập tức duỗi tay đến bên chân: "Cứ để tôi."
Cậu kéo vớ nhưng kéo không ra, chân đau đến nỗi thoát lực, lúc khom người xuống, mắt cá chân càng đau hơn.
"Không phải cậu muốn nằm liệt giường sao, bây giờ làm được rồi đấy." Hạ Tuyên nói xong đẩy tay cậu ra, giúp cậu cởi vớ xuống, động tác chậm rãi nhẹ nhàng, sau đó hắn nâng chân cậu đặt lên gối dựa, thuận tiện giúp cậu cởi giày ở bên chân còn lại.
Hạ Tuyên vừa đi vào phòng bếp, Hướng Biên Đình liền nằm ngay đơ trên sô pha, cả người bay bổng, trông như một cái xác, bởi vì hồn bị câu đi rồi.
Hạ Tuyên từ tủ lạnh tìm được cục đá, lại tìm túi giữ tươi trong tủ bát, hắn bỏ cục đá vào túi, hỏi Hướng Biên Đình: "Có cần khăn lông không?"
Hướng Biên Đình chỉ vào phòng để quần áo: "Ở trong phòng có."
Hạ Tuyên đi vào phòng để quần áo nhìn, cửa tủ quần áo đều là trong suốt, quần áo treo bên trong nhìn không sót gì, chỉ là không nhìn thấy khăn lông, hẳn là nằm trong ngăn tủ bên dưới.
Hắn tùy tay kéo một cái ngăn tủ ra, đều là cà vạt.
Lại kéo một cái khác, đều là vớ.
Đang chuẩn bị kéo tiếp một cái, nghĩ thầm có thể là quần lót, mở ra thấy thật đúng là vậy. Cũng không biết chỗ quần áo này bình thường có người chuyên môn sửa sang lại không, sắp xếp trông rất chỉnh tề, lại còn dựa theo màu sắc thay đổi dần. Hạ Tuyên khẽ nheo mắt, đóng ngăn tủ lại, rồi mở ra một cái khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!