Chương 40: (Vô Đề)

"Biết phòng y tế của trường ở đâu không?" Hạ Tuyên nghiêng đầu hỏi Hướng Biên Đình. 

"Biết ạ." Lúc Hướng Biên Đình nói chuyện còn thở phì phò. 

"Lát nữa chỉ đường cho tôi."

Bên tai Hạ Tuyên vờn quanh tiếng hít thở dồn dập rõ ràng của cậu thiếu niên, Hướng Biên Đình kề sát vai hắn, hắn có thể cảm nhận được mạch đập toàn thân Hướng Biên Đình đang nảy lên. 

Hạ Tuyên mới vừa cõng Hướng Biên Đình đi ra ngoài, phía sau bỗng có đồng học cùng lớp gọi với theo: "Hướng Biên Đình, cậu vẫn chưa lên lãnh thưởng kìa!" 

Hạ Tuyên quay đầu lại, phía sau toàn là người, cũng không biết phải chờ tới khi nào để lãnh thưởng. 

"Để người khác lãnh hộ đi." Hạ Tuyên nói với Hướng Biên Đình: "Tôi mang cậu đến phòng y tế trước." 

Hướng Biên Đình quàng hai tay lên cổ Hạ Tuyên, nào còn tâm tư để suy nghĩ đến chuyện lãnh thưởng, cậu hiện giờ không khác với lúc chạy bộ vừa rồi lắm, thân xác ở trên lưng Hạ Tuyên, linh hồn lại bay bổng giữa không trung. 

Không thốt lên được một câu hoàn chỉnh, chỉ đành rầu rĩ "ừ" một tiếng. 

Vừa lúc, đám Lâm Vũ Hách từ chỗ khán đài chạy xuống, Lâm Vũ Hách lộ vẻ mặt lo lắng: "Không có bị trật chân chứ?"

Hạ Tuyên hỏi bọn họ: "Mấy cậu có ai mang theo Vân Nam Bạch Dược không?"

"Trật chân thật á?"

Mấy người lắc đầu, đều không có.

Hạ Tuyên nói với Lâm Vũ Hách: "Đợi lát nữa cậu giúp cậu ấy đi lãnh thưởng, được chứ?"

"Được ạ, được ạ, tất nhiên là được."

Cặp sách của Hướng Biên Đình vẫn còn ở chỗ Lâm Vũ Hách, Hạ Tuyên nhờ Lâm Vũ Hách lấy bình nước trong cặp ra cho cậu. 

Hướng Biên Đình nhận lấy bình nước uống một ngụm, lúc này mới nhớ tới khát, ghé vào vai Hạ Tuyên uống hơn nửa bình. 

"Đưa cặp cho tôi." Hạ Tuyên vươn ra một bàn tay, bảo Lâm Vũ Hách treo cặp lên cánh tay hắn, sau đó lại đỡ lấy bắp chân Hướng Biên Đình. 

"Để tôi mang cho." Hướng Biên Đình nói.

"Không cần."

Hạ Tuyên một giây cũng không ở lâu, cõng Hướng Biên Đình sải bước đi ra sân thể dục. Hướng Biên Đình tim đập rất nhanh, hơn nữa có làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được, ngược lại có cảm giác càng đập càng nhanh. Tần suất hô hấp và nhịp tim của cậu giống nhau, vừa vội vừa loạn. Gương mặt nóng bỏng, hô hấp ấm nóng, hơi thở dồn dập bao vây lấy nửa bên sườn cổ Hạ Tuyên. 

Bài đăng trên tường thổ lộ ấy nói không sai, trên người Hạ Tuyên đúng là thơm thật.

Hắn phun nước hoa, chỗ sau vành tai là có mùi hương rõ nhất, nhưng cũng không quá nồng, vẫn nhàn nhạt như cũ. 

Hạ Tuyên nện bước không chậm, thậm chí là nhanh hơn so với ngày thường. Vóc người của Hướng Biên Đình không thấp, thể trọng tất nhiên cũng không nhẹ, chiều cao là đứng đầu trong đám nam sinh của lớp, dưới tình huống bình thường có thể cõng cậu lên phỏng chừng cũng chẳng có mấy ai, Hạ Tuyên không những vững vàng cõng cậu mà còn có thể bước nhanh một đường, thể lực này đúng là mạnh mẽ. 

Có điều, khoảng cách từ sân thể dục đến phòng y tế cũng rất xa, Hướng Biên Đình sợ hắn cõng lâu rồi sẽ mệt, nên cố điều chỉnh trọng tâm nửa người trên, muốn giảm bớt gánh nặng cho hắn. 

Cậu vừa cử động, thân trên cũng rời khỏi lưng Hạ Tuyên, Hạ Tuyên thấy vai chợt nhẹ, biết cậu đang khống chế trọng tâm. 

"Tôi cõng cậu được, cứ nằm yên đi."

"Phòng y tế xa lắm."

Hạ Tuyên không nói chuyện, trực tiếp dùng tay siết lấy sau đầu gối của Hướng Biên Đình nảy nảy lên trên, nghiêng người về phía trước, Hướng Biên Đình lại dán lên lưng hắn, chóp mũi còn cọ lên tóc hắn. 

Tóc của hắn là màu nâu sẫm, đuôi tóc hơi xoăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!