Vì phải nâng cờ đại biểu cho học viện trong lễ khai mạc nên khóa thể dục tuần này Hướng Biên Đình còn bị kéo đi luyện tập. Mở lễ khai mạc phải đi diễu hành, mà đội hình của mỗi học viện đều do sinh viên tham gia đại hội thể thao tạo thành, nâng cờ cũng phải luyện, đi diễu hành cũng cần phải luyện. Phụ đạo viên của học viện mới đầu 30, tuổi còn trẻ, lòng yêu công việc tăng vọt, rất bận tâm đến các loại hoạt động do học viện tổ chức, càng không cần phải nói đến chuyện tập diễu hành cho buổi lễ khai mạc.
Hắn cũng rất dân chủ, lắng nghe ý kiến của quần chúng sinh viên, chọn cậu nhóc xui xẻo là Hướng Biên Đình đi nâng cờ đại biểu.
Lúc luyện tập, hắn cũng bớt thời gian lại đây quan sát, nhìn thấy dáng vẻ của Hướng Biên Đình lúc nâng cờ, tỏ vẻ đôi mắt quần chúng quả là sáng như tuyết.
Phụ đạo viên tổ chức động viên các khoa làm đồng phục cho các sinh viên dự thi, chi phí thì trích ra từ quỹ riêng của mỗi lớp, công khai tỉ mỉ rõ ràng, làm đồng phục cho đội tham gia đại hội thể thao là chuyện bình thường, các học viện khác cũng làm như vậy, đây là cách thể hiện hình ảnh của từng học viện, không ai sẽ có ý kiến.
Hướng Biên Đình phải nâng cờ nên cần mặc chính trang, dù sao cũng là đại biểu cho học viện. Sau khi tan học, lớp trưởng dẫn cậu đến văn phòng của phụ đạo viên, bảo là chỗ phụ đạo viên có sẵn một bộ âu phục, hoàn toàn mới, cậu có thể trực tiếp lấy mặc, đỡ phải đi mua.
Bộ âu phục đó là phụ đạo viên tự mình mua, nói là đồ biểu diễn cho buổi dạ hội năm ngoái hắn đặt mua giúp em trai, nhưng vì xảy ra chút chuyện nên em trai hắn không lên sân khấu biểu diễn được, bộ âu phục này liền để đó không dùng, chưa mặc lần nào, bây giờ vừa lúc có tác dụng.
Phụ đạo viên tận tay đưa cho cậu, cậu cũng không từ chối được.
Hướng Biên Đình cầm quần áo về nhà, lúc mở túi ra sờ thử đã cảm thấy chất lượng của bộ âu phục ấy không tốt lắm, vừa mỏng vừa không giữ ly, vật liệu cũng hơi thô ráp.
Mặc vào nhìn mà hai mắt tối sầm, thiết kết quá tệ, cậu cảm giác giống như nhân viên bán bảo hiểm vậy.
Vốn dĩ đi nâng cờ đã đủ choáng váng, nếu mặc bộ này vào chẳng phải càng ngốc hơn sao.
Hướng Biên Đình nhìn chính mình trong gương, nhìn xong lại bỗng nhiên phì cười.
Không thể nhìn nữa, càng nhìn càng thấy ngốc.
Với lại, số đo của bộ đồ hơi nhỏ, ống quần bị ngắn một khúc, chỉ dừng ở mắt cá chân, mang giày vào còn để lộ vớ, trông như một thằng nhóc vậy.
Đồ biểu diễn nên đường may cũng thô ráp, thật ra nhìn chung thì bộ âu phục này vẫn còn tạm, nhưng Hướng Biên Đình đã quen mặc đồ tốt, vừa so sánh liền cảm thấy không thể chấp nhận được.
Nếu mặc nó đi ra ngoài gặp người khác, chắc cậu có tỉnh giấc lúc nửa đêm cũng có thể nhớ lại lễ khai mạc lần này mất, cậu cần phải tìm lý do chính đáng để từ chối mặc nó mới được.
Hướng Biên Đình gửi tin nhắn cho lớp trưởng: Lớp trưởng, bộ đồ nhỏ quá, hay là tớ lấy đồ của tớ mặc nhé.
Lý Cảnh Kỳ: Nhỏ hả? Phụ đạo viên nói khổngười của em trai ổng không khác với cậu lắm mà.
Hướng Biên Đình: Ống quần bị ngắn.
Lý Cảnh Kỳ: Chỉ có quần thôisao? Vậy áo vẫn hợp hả?
Hướng Biên Đình thầm nói, này không đơn giản là vấn đề của ống quần.
Hướng Biên Đình: Tớ mặc đồ của tớ đi, tớ có âu phục.
Lý Cảnh Kỳ: Cậucó âu phục à? Vậy cũng được. Cậu cứ mặc của cậu đi, ống quần ngắn quá chắc mặc vào cũng khó coi, để lát tớ nói với phụ đạo viên một tiếng.
Lý Cảnh Kỳ: Ngày mai cậunhớ mangquần áo theo nha, tớ cầm đi trả lại phụ đạo viên.
Hướng Biên Đình: Được, làm phiền cậu.
Lý Cảnh Kỳ: [bắt tay] không có gì.
Hôm sau chính là đại hội thể thao, Hướng Biên Đình nói chuyện với lớp trưởng xong lại nhắn tin WeChat cho Hạ Tuyên, hỏi hắn hôm đại hội thể thao mấy giờ tới.
Hạ Tuyên trực tiếp gọi điện thoại lại đây.
"Xem cậu bắt đầu thi đấu lúc nào." Hạ Tuyên ở đầu kia điện thoại nói.
"Tôi báo danh hai hạng mục, một cái buổi sáng, một cái buổi chiều."
"Vậy buổi sáng tôi sẽ đến."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!