Chương 21: (Vô Đề)

Hướng Biên Đình cũng nhắn lại "Trung Thu vui vẻ", qua vài phút phút lại nhắn thêm "Ngủ ngon", Hạ Tuyên không trả lời, đối thoại cứ kết thúc như vậy.

Hướng Biên Đình đặt điện thoại bên gối đầu, thầm nghĩ, có lẽ Hạ Tuyên chỉ đơn giản muốn nói câu chúc phúc với cậu mà thôi.

Hạ Tuyên để lại nhẫn ở chỗ Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình vẫn luôn không tìm được cơ hội trả cho hắn. Buổi tối hai ngày liền cậu đi tìm Hạ Tuyên, Hạ Tuyên đều không ở nhà. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai người không giống nhau lắm, Hướng Biên Đình ngủ sớm dậy sớm, Hạ Tuyên ngủ trễ dậy muộn, tuy sống ở đối diện, nhưng không phải ngày nào cũng gặp mặt.

Bạch Khâm nói, Hạ Tuyên hồi còn trẻ là chiến sĩ thi đua, nhưng bây giờ hắn vẫn thế thôi, thích xăm mình cũng thích vẽ tranh, ban ngày xăm mình cho khách hàng, buổi tối ở lại phòng làm việc vẽ phác thảo, trình độ của hắn không những cao mà hiệu suất công việc cũng rất mạnh, thế nên, bình thườngkhách hàng hẹn bản thảo với hắn đều nhận được kết quả rất nhanh.

Hai hôm nay, Hạ Tuyên đều về nhà rất trễ, Hướng Biên Đình không gặp được hắn, buổi sáng cậu lại ra cửa sớm, cũng thấy hơi xấu hổ vì mới sáng tinh mơ đã đi gõ cửa nhà người ta.

Cậu cũng có nhắn WeChat cho Hạ Tuyên rồi, còn nhắn tận hai lần, nhưng đều là mấy tiếng sau mới nhận được câu trả lời.

Hôm sau được nghỉ, chiều mai Hướng Biên Đình phải bay về Bắc thành, nếu vẫn không trả lại nhẫn cho Hạ Tuyên được vậy đành phải chờ sau Quốc Khánh, cậu thấy Hạ Tuyên vẫn luôn mang nó, nghĩ nó hẳn không chỉ là vật trang sức đơn giản, nên nhanh chóng trả lại thì tốt hơn.

Chiều mai học xong, Hướng Biên Đình phải ra sân bay ngay, cậu định ghé qua phòng làm việc của Hạ Tuyên trên đường đi.

Buổi sáng lúc ra cửa, Hướng Biên Đình lấy nhẫn từ trong ngăn kéo, nghĩ trực tiếp mang đến trường, buổi chiều học ra thì đưa đến phòng làm việc của Hạ Tuyên. Trong nhà không có vật gì để đựng nhẫn, cậu đi vào phòng để quần áo, lấy chiếc khăn tay bao nó lại.

Bình thường cậu không hay dùng khăn tay, nhưng Hạ quản gia vẫn chuẩn bị sẵn một tủ cho cậu, có thuần sắc cũng có hoa văn, đều là những màu không quá nổi bật.

Cậu cảm thấy bản thân cũng rảnh rỗi thật, còn đặc biệt chọn một cái trông phù hợp với chiếc nhẫn để bọc lại.

Một ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, các bạn học đều rất hưng phấn, bầu không khí trong lớp rõ ràng khác với ngày thường, lúc vào học cũng rất tích cực giao lưu với thầy cô, hết tiết rồi ngồi nói chuyện lại càng tích cực, rốt cuộc đây là đợt nghỉ lễ đầu tiên sau kỳ khai giản năm đầu đại học, trong phòng học chưa bao giờ nhộn nhịp đến thế. Có người trực tiếp đẩy va li tới đi học, đặt ở bên cạnh bàn học, thầycô vào lớp nhìn thấy cũng chỉ cười bất đắc dĩ, chứ không nói gì.

Lâm Vũ Hách chính là vị xách theo va li tới đi học kia, nhà cậu ta gần trường, không cần mang theo thứ gì trở về nên chỉ xách một cái va li nhỏ xíu, cậu ta cũng chẳng thèm yêu quý cái va li bé bỏng, trực tiếp đạp nó ở dưới chân, coi như cái gác chân.

Cách giờ vào lớp còn lâu, trong ban đã ngồi đầy, Lâm Vũ Hách dẫm lên cái va li, bắt chéo chân chơi điện thoại, Hướng Biên Đình ngồi bên cạnh cậu ta, đang đọc sách, nhưng không phải sách chuyên ngành, Lâm Vũ Hách quay qua nhìn, phát hiện không phải quyển sách cậu đọc hôm trước, bình quân hai ngày một quyển, tốc độ đọc sách này đúng là chẳng ai bì kịp.

Hướng Biên Đình đọc sách rất chú tâm, mãi đến khi cậu khép sách lại, Lâm Vũ Hách mới mở miệng nói chuyện.

Lâm Vũ Hách biết Hướng Biên Đình phải về nhà qua Quốc Khánh, nhưng không biết khi nào cậu đi, cậu ta hỏi Hướng Biên Đình: "Chiều nay cậu đi luôn hay sáng mai mới đi?"

"Chiều nay."

Hạ Tuyên hôm nay không có hẹn, buổi chiều ngồi trong phòng làm việc vẽ phác thảo chốc lát, khoảng hơn một giờ chiều, Bạch Khâm gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn ra chơi bowling.

"Hôm nay không rảnh." Hạ Tuyên nói.

"Không phải hai hôm nay không có việc gì sao?" Bạch Khâm đã đến cửa quán cà phê, hắn đẩy cửa đi vào, nói: "Em đến dưới lầu rồi, cúp máy, lên liền đây."

Bạch Khâm đi đến bên quầy hỏi cô bé thu ngân: "Ông chủ Tiêu đâu rồi?"

"Ở sân sau tưới hoa ạ." Cô bé nói.

"Hắn quay vào thì giúp anh nhắn lại, nói anh ở trên lầu, bảo hắn lên lầu tìm anh."

Cô bé cười, gật đầu: "Dạ, được."

Bạch Khâm lên lầu hai trực tiếp đi vào gian công tác của Hạ Tuyên: "Đang phác thảo à?"

Hạ Tuyên cúi đầu, "ừ" một tiếng.

Bạch Khâm đi tới nhìn thoáng qua: "Không phải xong rồi sao? Đi thôi, đi với tụi này chơi bowling, em có gọi thêm mấy đứa."

"Anh không rảnh, đợi lát phải ra ngoài."

"Đi đâu thế?"

"Trường học."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!