Vốn đang nằm trong ổ chó say ngủ, Hùng Hùng bỗng nhiên lao tới sủa hai tiếng, nghe thấy tiếng chó sủa, Hướng Biên Đình chợt dừng tay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hạ Tuyên đứng ngoài cửa sổ cách đó không xa, hai người cách cửa sổ sát đất, bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Tuyên nhìn thoáng qua ổ chó, Hùng Hùng sủa to hai tiếng xong liền bắt đầu vẫy đuôi, nhè lưỡi nhìn hắn. Hạ Tuyên đi qua vuốt ve cằm nó, nó vẫy đuôi càng vui vẻ.
Hướng Biên Đình bỗng nhiên ngừng đánh đàn, Ninh Viễn lại như chợt tỉnh giấc, thân mình hơi động. Hướng Biên Đình đứng lên, nhìn thấy Hạ Tuyên đã đi đến cửa, hắn đứng ngoài cửa nói: "Trong viện không có ai nên tôi trực tiếp đi vào."
Ninh Viễn đứng đó sửng sốt hai giây, lập tức ôm lấy bóng đi về phía hắn. Nói cậu ấy khoẻ như vâm, chân bị thương nhưng vẫn bước đi như bay, chưa gì đã đến trước mặt.
Hạ Tuyên nhìn chân cậu ấy, phát hiện vết thường trên đầu gối đã được xử lý, dán lên băng gạc. Tám phần là Hướng Biên Đình tự tay giúp cậu ấy thoa thuốc, những người khác không thể khiến cậu ấy ngoan ngoãn nghe lời như vậy được.
Hạ Tuyên đưa mắt nhìn Hướng Biên Đình: "Cậu giúp nó băng bó?"
Hướng Biên Đình gật đầu.
"Làm phiền cậu."
Ninh Viễn đứng trước mặt Hạ Tuyên chốc lát rồi quay lại bên cạnh đàn dương cầm, mặt hướng về phía Hạ Tuyên nhưng không nhìn hắn, tay còn vỗ vỗ đàn dương cầm.
Hạ Tuyên đứng chỗ đó, nói: "Đó là đàn của người ta."
Hướng Biên Đình lúc này mới nhận ra ý của Ninh Viễn: "Anh ấy muốn anh đánh đàn sao?"
Hạ Tuyên gật đầu.
"Không sao đâu, anh đàn đi." Hướng Biên Đình nói xong còn đi qua một bên.
Hạ Tuyên không từ chối, đi tới nhìn Ninh Viễn, nói: "Mới nãy không phải đã nghe rồi sao?"
Trên người Hạ Tuyên có hương ngải thảo nhàn nhạt, hắn vừa đến gần, Hướng Biên Đình liền ngửi được. Ninh Viễn đặt tay lên đàn dương cầm, vẫn không nhúc nhích, trong im lặng mang theo vẻ quật cường. Cậu ấy hẳn là thường xuyên nghe Hạ Tuyên đánh đàn, nếu không lúc nhìn thấy đàn dương cầm cũng sẽ không theo thói quen bảo người khác đánh đàn.
Hướng Biên Đình theo bản năng nhìn thoáng qua tay Hạ Tuyên, không khỏi tưởng tượng dáng vẻ Hạ Tuyên đánh đàn, hình ảnh mông lung ở trong đầu chợt hiện lên.
Lúc này, cậu giống như có cùng suy nghĩ với Ninh Viễn, rất muốn nghe Hạ Tuyên đàn một khúc.
Giằng co nửa phút, Ninh Viễn lại giơ lên một ngón tay, không thể bàn cãi một điều là hành động này thật sự rất vạn năng, muốn biểu đạt cái gì cũng được. Ở trên sân bóng là chơi thêm một ván, lúc này lại là đàn thêm một bài.
Không biết sao, Hướng Biên Đình lại bị chọc trúng điểm cười, cảm thấy Ninh Viễn giơ ngón tay lên trông rất dễ thương. Cậu cười khẽ ra tiếng, dẫn tới tầm mắt Hạ Tuyên nhìn lại đây.
"Anh ấy hình như rất muốn nghe anh đánh đàn." Hướng Biên Đình nói.
Sự thật thì, chỉ cần Ninh Viễn thấy bên cạnh Hạ Tuyên có đàn dương cầm, Hạ Tuyên sẽ không tránh khỏi phải ngồi xuống đàn.
"Chiêu này dùng quen rồi." Hạ Tuyên ngoài miệng nói vậy, cuối cùng vẫn thuận theo tâm ý Ninh Viễn, nhìn Hướng Biên Đình, nói: "Mượn dương cầm của cậu một chút."
Hướng Biên Đình đi sang bên cạnh, nhường vị trí cho hắn.
Hạ Tuyên đàn một đoạn Bach khá quen tai, thậm chí không cần xem nhạc phổ, vừa ngồi xuống ghế là đàn. Ngón tay hắn rất dài, đầu ngón tay lướt trên phím đàn trông cực kỳ xinh đẹp, hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu Hướng Biên Đình lúc nãy cũng trở nên rõ ràng hơn.
Nói sao nhỉ, có một câu rất thích hợp để hình dung cảm nhận của Hướng Biên Đình lúc này, chính là mọi thứ xung quanh phảng phất như trở nên tĩnh lặng.
Cảm giác trong lòng như có từng cơn gió khẽ lướt qua.
Hạ Tuyên chỉ đàn một đoạn ngắn, đúng lúc nhẹ nhàng thu tay lại, Ninh Viễn giống như chưa nghe đủ, lại vỗ mặt bên đàn dương cầm hai cái.
"Vỗ hư rồi em đền cho người ta đấy." Hạ Tuyên nói.
Ninh Viễn nhíu mày, mở miệng nói một chữ: "Đàn."
Khúc nhạc này, trước kia Hạ Tuyên từng chơi rồi, Ninh Viễn đã nghe rất nhiều lần, cậu ấy biết Hạ Tuyên chỉ đàn một đoạn rất ngắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!