Chương 13: (Vô Đề)

Hạ Tuyên gật đầu, buông ly rượu, mở WeChat, hắn đưa điện thoại qua, Hướng Biên Đình quét một cái, nghe thấy hắn thấp giọng hỏi một câu: "Chơi trò chơi bị thua?"

Hướng Biên Đình giương mắt nhìn hắn, hơi gật đầu.

Chung quanh Hạ Tuyên đột nhiên thò qua mấy người, cả một ghế sô pha dài, giây lát đã ngồi đầy, ở ngay trước mặt nên Hướng Biên Đình cũng không tránh được, tất cả bọn họ đều ngẩng đầu tò mò nhìn cậu.

Hướng Biên Đình ngược lại không cảm thấy xấu hổ, đối với trường hợp có nhiều người như vậy cậu từ nhỏ đến lớn đi theo ba mẹ đã thấy nhiều, tuy cũng là lần đầu tiên làm chuyện xấu hổ như thế, nhưng hiện tại cảm giác vẫn ổn.

Với lại, lát nữa còn phải bắn tim với Hạ Tuyên, thời khắc xấu hổ nhất vẫn chưa xảy ra đâu.

Cậu bị nhiều đôi mắt chăm chú đánh giá như vậy, lại chẳng hề hấn gì mà thao tác điện thoại, bỏ thêm WeChat của Hạ Tuyên.

So với việc soái ca bước vào phòng đứng trước mặt xin Hạ Tuyên WeChat, chuyện Hạ Tuyên lại chẳng do dự đưa cho người ta mới càng khiến đám người trong phòng này khiếp sợ. Tuy có nhiều người đã nhận ra cậu nam sinh này đến đây có lẽ là chơi trò chơi bị thua nên tới làm nhiệm vụ, nhưng bọn họ càng kinh ngạc với phản ứng của Hạ Tuyên.

Dứt khoát đưa WeChat đến vậy à?

Có người hỏi Hướng Biên Đình: "Tiểu soái ca, chơi thua nói thật đại mạo hiểm à?"

Chơi đại mạo hiểm là không thể nói với người khác rằng chính mình đang làm nhiệm vụ, nếu không sẽ làm sai quy tắc, việc này Hướng Biên Đình tiêu chuẩn kép một tí, vừa rồi thừa nhận với Hạ Tuyên, lúc này lại giả vờ.

Hướng Biên Đình cười: "Em chỉ là đơn giản muốn thêm WeChat của anh trai này thôi ạ."

Cậu vừa dứt lời, người ngồi bên cạnh Hạ Tuyên cố ý há to miệng, làm ra vẻ sắp rớt cằm tới nơi, quay đầu nhìn nhau với mấy người còn lại, miệng không ngừng nói: "Ai nha", "Ây da", "Ai dô"……

Hạ Tuyên không nói lời nào, chỉ nhìn Hướng Biên Đình.

Hắn phát hiện, Hướng Biên Đình trông ngoan, nhưng đôi khi lại rất nghịch ngợm.

Có người cười nói một câu: "Tiểu soái ca cậu bao lớn rồi, xưng hô sai rồi đó, gì mà "anh trai này", rõ ràng là "chú này" mới đúng."

"Đừng nói bậy, thầy Hạ của chúng ta còn trẻ lắm, trông cũng trẻ quá chừng, chú gì mà chú."

"Ai da, đừng có tào lao, cũng đâu phải chuyện gì mất mặt, tới tuổi này rồi còn không biết sao, hơn phân nửa người chỗ này đều có thể làm chú người ta rồi ha ha ha……"

Mấy cậu bạn nhỏ đứng ngoài cửa vây xem thấy người trong phòng đang cười, nhưng không nghe thấy bọn họ đang nói gì, gấp đến độ muốn đi vào ăn dưa.

Hai mắt Lưu Siêu đều sắp dán lên ván cửa: "Hướng Biên Đình ở bên trong làm gì vậy, sao còn chưa nói chuyện với người ta, cậu ấy xã ngưu lắm mà……"

Lâm Vũ Hách cười nói: "Hướng tổng là người gặp qua chuyện đời rồi đó."

Hai người bạn cùng phòng mà Lý Nhuỵ gọi tới, trong đó có một vị là hủ nữ, vẻ mặt cô ấy hưng phấn nói với Lâm Vũ Hách: "Cậu nghĩ ra đề này hay thật, ai da, tớ muốn đi vào xem quá chừng!"

Một vị khác đột nhiên quay đầu lại: "Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy…… Hay là tụi mình đi vào đi?"

Lưu Siêu lập tức ngăn cản: "Bình tĩnh, bình tĩnh, Hướng Biên Đình vẫn chưa làm xong nhiệm vụ đâu, các cậu đừng đi vào thêm phiền mà." 

Trong phòng, Hướng Biên Đình làm lơ "mấy chú" trêu ghẹo, tiếp tục làm theo yêu cầu, cậu bỏ điện thoại vào túi, giơ hai tay lên, mười ngón khép lại uốn cong, hai tay dựa sát, để ở trước ngực, bắn tim với Hạ Tuyên. Không phải kiểu hoa hòe loè loẹt gì đó, cậu bắn chính là kiểu trái tim tiêu chuẩn, cơ bản nhất.

Người trong phòng trầm mặc tập thể, không biết ai ngẩng đầu lên vỗ tay, sau đó cả đám liền vỗ tay theo, tiếng cười vang lên. Nếu đương sự không phải Hạ Tuyên cũng sẽ không dẫn ra hiệu quả như vậy, hơn nữa nhóm người này đều đã uống nhiều rồi, mượn rượu nổi điên tìm thú vui, cũng mặc kệ người ta có phải đang làm nhiệm vụ vì thua trò chơi hay không, có kịch hay để xem liền khoái chí, chưa nói tới "diễn viên chính" lại là Hạ Tuyên.

Hướng Biên Đình bắn tim xong liền thả tay xuống, cậu thấy Hạ Tuyên bỗng nhiên đứng lên, quay đầu ấn cái nút trên tường mở nhạc lên, vừa lúc chạy tới một bài sôi động, trong phòng lại bị tiếng nhạc ầm ĩ bao phủ. Hành động này của hắn rốt cuộc đánh vỡ bầu không khí, phân tán sự chú ý của mọi người với Hướng Biên Đình.

Hạ Tuyên đứng trước mặt Hướng Biên Đình, rũ mắt nhìn cậu, hỏi: "Đây cũng là trừng phạt à?"

Tiếng nhạc át đi giọng nói của hắn, ai cũng không nghe thấy hắn nói gì. Bạch Khâm ngồi bên cạnh xem diễn nửa ngày, cười đến xót quai hàm, hắn nghĩ thầm, bé hàng xóm này thật là dùng thực lực tạo chuyện vui.

Hướng Biên Đình vẻ mặt nghi hoặc: "Hả?"

Hạ Tuyên hơi khom lưng, nghiêng đầu tiến đến bên tai cậu. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!