Vài ngày sau, Âu Thiệu Dương phải đi công tác đột xuất, khoảng tầm hai, ba ngày gì đó mới về. Trước khi đi còn dặn dò Tử Yên phải ngoan ngoãn ở nhà, không được đi lung tung gây phiền phức cho anh.
Nhưng anh không có ở đây thì có thể quản được cô sao? Anh không cho cô ra ngoài thì cô sẽ phá tung căn biệt thự này lên, lục lọi từng ngóc ngách.
Thật ra cô luôn tò mò về thư phòng của anh, anh chưa từng cho cô bước vào dù chỉ một bước nên lần này cô muốn vào xem thử.
Nhưng thật ra cũng chẳng có gì đặt biệt, toàn sách và tài liệu. Vô tình cô nhìn thấy một bức ảnh, trong ảnh là một bé trai và một bé gái, có lẽ bé trai đó là anh lúc nhỏ, còn bé gái là ai nhỉ? Cô chưa từng nghe nói là anh có em gái.
Sau đó Tử Yên lại nhàm chán nằm trên sofa ăn táo.
…
Lúc này Âu Thiệu Dương đang ở khách sạn, anh vốn không hề yên tâm về người phụ nữ này nên trước khi đi đã lắp đặt camera khắp nơi trong biệt thự.
Anh mở máy tính lên xem rốt cuộc là cô có ngoan ngoãn ở biệt thự không.
"Hừ, xem ra cũng biết nghe lời đấy!"
Chợt, anh nhìn thấy đồ đạc ở xung quanh cô đang lơ lửng trên không trung, còn di chuyển qua lại.
"Gì vậy chứ?"
Anh tưởng mình bị hoa mắt nên dụi mắt để nhìn rõ hơn, không ngờ là thật. Không lẽ cô biết ảo thuật à?
Nhưng chớp mắt một cái, đồ đạc đã trở về vị trí cũ và Tử Yên cũng biến mất. Mọi chuyện diễn ra vô cùng kì lạ.
"Lúc nãy… không lẽ là do mình nhìn nhằm?"
…
Thì ra lúc nãy là do cô cảm thấy chán nên thi triển phép thuật, nhưng lại có tiếng điện thoại vang lên nên cô mới vội vàng đi nghe điện thoại.
"Xin hỏi là ai đấy ạ?"
Người đầu dây bên kia trả lời, giọng khàn đặc: "Là ông nội đây, hôm nay con có rảnh không? Về chơi với nội."
"Nhưng mà… Thiệu Dương đi công tác rồi ạ." Trong trường hợp này cô có chút lúng túng, không biết có nên đến không hay là từ chối.
"Nội biết, nhưng mà nội nhớ con nên muốn nói chuyện với con. Hay là con bận gì à?" Giọng ông có hơi buồn buồn.
Sau ba giây suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn không nỡ từ chối: "Không ạ, hôm nay con rất rảnh. Vậy nội chờ con một tí, con sẽ đến ngay đây."
"Tút tút!"
…
Trên đường đến Âu gia cô cảm thấy có chút bồn chồn, tuy ông và mẹ của anh dễ tính, cũng không quá khắc khe nhưng cô vãn sợ mình sẽ nói năng lung tung, giấu đầu hở đuôi.
Lần thứ hai đến Âu gia, cô vẫn có cảm giác như lần đầu, vẫn chưa quen lắm.
"Ông nội, con đến rồi đây."
Ông ngồi ở ngoài vườn đợi cô, nhìn thấy cô liền vui vẻ nở nụ cười hiền hoà, khoé mắt nhăn nheo in đậm dấu vết của thời gian.
"Nào, lại đây ngồi với ông." Ông nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống.
"Ông uống trà chiều à? Uống trà sẽ gây khó ngủ đấy ông."
"Haizz! Già rồi, có uống hay không cũng không ngủ được." Sau đó ông quay sang nói với người hầu: "Đi gọt trái cây mang ra đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!