Chương 8: (Vô Đề)

Trung Thu sắp đến gần, phòng làm việc của Hạ Tuyên được khách hàng tặng rất nhiều bánh trung thu, có gửi tới, cũng có tự mình đưa tới. Trình Dư gom mấy hộp bánh lại, chất chồng ở một góc phía sau quầy tiếp khách, cảm thán một câu: "Cứ đà này…… bánh trung thu ăn dần chắc đến Tết mới hết ấy." 

Có vị khách đang ngồi trên sô pha uống trà, hắn là khách quen của Hạ Tuyên, tìm Hạ Tuyên xăm mình rất nhiều lần. Hắn bắt chéo chân, cười khẽ: "Như này là ít đấy, chứ hồi trước dịp lễ tết nào ông chủ cô cũng nhận quà gấp mấy lần chỗ này." 

Trình Dư chỉ mới làm cho Hạ Tuyên nửa năm nay, cô biết trước kia Hạ Tuyên từng mở một phòng làm việc quy mô rất lớn, nhưng sau đó không biết sao lại đóng cửa, chuyện khác cũng không biết nhiều lắm. 

Hạ Tuyên bước ra gian công tác, tiếp đón vị khách quen: "Uống trà xong chưa? Uống xong thì vào đi." 

Người nọ đùa giỡn: "Tôi vẫn chưa uống xong mà, tôi cầm vào uống được không?"

"Không."

Phòng xăm chỉ cho người vào, đây là quy định, vị khách quen tất nhiên là biết, hắn cười hì hì buông tách trà: "Tới liền đây."

Hạ Tuyên nhìn hắn, nói: "Chưa uống xong thì cứ tiếp tục."

"Không lãng phí thời gian quý giá của ông chủ Hạ đâu."

Trình Dư hỏi Hạ Tuyên: "Ông chủ, chỗ bánh trung thu này nên xử lý sao đây ạ? Em kêu xe tới chở về nhà anh nhé?". 

Hạ Tuyên nhìn lướt qua đống bánh trung thu chất trong góc, hỏi: "Nhà cô có ai thích ăn bánh trung thu không?" 

Trình Dư ngẩn người.

"Có thì mang về đi."

Trình Dư cười: "Đây đều là khách hàng tặng anh đấy, em lấy có được không."

"Không lấy thì để đây cũng không ai ăn."

Trình Dư vốn rất thích ăn bánh trung thu, người lớn trong nhà cũng thích ăn, cô cũng là người sảng khoái, do dự chốc lát sau liền không từ chối: "Vậy em không khách sáo nha?" 

Hạ Tuyên gật đầu: "Mang về hết đi."

Vị khách vừa rồi lại trêu đùa: "Sao cậu không để dành cho tôi hai hộp, tôi cũng thích ăn mà. Tôi thấy mấy hộp bánh trung thu đó toàn hàng mắc tiền không nha, hương vị chắc là ngon lắm." 

Hạ Tuyên cũng đùa: "Vậy anh thương lượng với trợ lý của tôi đi, bây giờ chỗ bánh trung thu đó là của cô ấy." 

Vị khách nhìn thoáng qua Trình Dư, nói với cô: "Ông chủ cô đang kéo thù hận cho cô kìa."

Trình Dư cười, nói: "Kéo thì kéo thôi, dù sao chỗ bánh trung thu này thuộc về em rồi, anh thích thì lấy, lấy hết cũng được luôn. Đúng không, ông chủ?" 

Hạ Tuyên phối hợp gật đầu, vị khách liền cười, bước vào gian công tác: "Cậu đi đâu tìm trợ lý giỏi thế, biết ăn nói ghê chứ."

Hạ Tuyên dặn dò Trình Dư: "Về sau có khách đến tặng quà, cô cứ trực tiếp từ chối."

Lời này, Hạ Tuyên đã có dặn trước đó rồi, Trình Dư cũng không phải không làm theo, nhưng không có tác dụng, cô cười bất đắc dĩ: "Từ chối cũng vô dụng thôi ông chủ, vẫn có người đưa cho bằng được, cự cái này, cái sau lại tới." 

Vị khách đứng phía sau vỗ vai hắn: "Chuyện này cậu chịu đi, khách hàng cũng không phải chỉ có mấy người kia. Có câu như nào ấy nhỉ, Hạ tổng tâm sắt thép, khách hàng nối đuôi nhau, thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên." 

Qua mấy ngày nữa là Trung Thu, Hướng Biên Đình đến nhà bà ngoại cùng bà làm bánh trung thu, bà ngoại cậu trước kia không thích xuống bếp, sau khi về hưu mới bắt đầu thích làm đồ ngọt điểm tâm, hơn nữa càng làm đa dạng, độ khó cũng càng ngày càng cao. 

Làm bánh quy, Hướng Biên Đình còn có thể tự mình làm, nhưng bánh trung thu thì quá khó rồi, dưới sự giúp đỡ của dì Ngô, cậu miễn cưỡng lắm mới làm được mấy cái ra dáng ra hình. 

"Bảo Nhi." Bà ngoại ở bên cạnh gọi cậu.

Hướng Biên Đình ngẩng đầu: "Sao thế ạ?"

"Lát nữa về cháu nhớ mang theo hộp bánh trung thu tặng hàng xóm của cháu nhé. Lần trước người ta giúp cháu bắt rắn, sắp Trung Thu rồi, phải bày tỏ một chút." Bà ngoại nói: "Lễ nghĩa mình nên làm đến nơi đến chốn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!