Chương 47: (Vô Đề)

"Tao thấy mày vẫn nên mướn hộ công đi." Thẩm Trạch nói: "Đỡ phiền." 

Mướn hộ công không nằm trong phạm vi suy xét của Hướng Biên Đình, cậu không có khả năng để người ngoài tùy tiện vào phòng cậu. 

"Không cần thiết." 

"Sao lại không cần thiết, mày còn chống cả gậy rồi, còn không bằng tìm hộ công." 

"Không thích trong nhà có người ngoài."

Thẩm Trạch nghĩ lại, cũng đúng, chỉ cái tính bắt bẻ người khác chớ quấy rầy kia của Hướng Biên Đình, hộ công có tới cũng không lấy được tiền. 

"Không thích trong nhà có người ngoài mày còn tìm hàng xóm giúp đỡ." Thẩm Trạch tặc lưỡi:"Hàng xóm là nội nhân chứ gì?" 

Hai chữ "nội nhân" làm Hướng Biên Đình có chút tinh thần phấp phới. 

"Đúng rồi, bà ngoại mày có biết mày bị trật chân không? Nói với bà tới chỗ mày ở mấy ngày cũng được mà, trông nom mày tí." 

"Bà đi du lịch rồi."

"Vẫn chưa về sao? Không phải bà đi trước Quốc Khánh rồi sao, du lịch lâu như vậy à?"

"Có về nhưng lại đi rồi."

"Bà ngoại cũng tiêu sái thật. Tiêu sái như vậy mà mày còn sợ một mình bà ở Giang Châu cô đơn, tao thấy hồi trước mày không nên thi tới Giang Châu." 

Tiêu sái và cô đơn không liên quan đến nhau, Hướng Biên Đình biết cảm giác một mình đối mặt căn nhà trống rỗng là như thế nào, cậu biết tư vị này, không dễ chịu, nhưng có thể làm quen. 

Nhưng cậu hy vọng bà ngoại đừng làm quen với nó. 

Hướng Biên Đình nói chuyện tào lao với Thẩm Trạch trong chốc lát rồi cúp điện thoại, lại cầm sách trên tủ đầu giường ra đọc. Bình thường ở nhà đọc sách, cậu sẽ để Peter quấn trên cổ bồi cậu, lúc này trên cổ vắng vẻ nên không quen lắm. 

Lâm Vũ Hách đồng ý với Hướng Biên Đình sẽ giúp cậu quay trực tiếp bài giảng lúc vào học, hiện tại sắp đến giờ vào lớp, cậu ta gửi tin nhắn WeChat tới. 

Lâm Vũ Hách: Sắpđi học rồi, đợilát tớcall nha

Hướng Biên Đình giờ mới nhớ tới chuyện này, nếu Lâm Vũ Hách video call với cậu, cũng có nghĩa là đi học không phải không thể lướt điện thoại? 

Chuyện này cậu trước đó không nghĩ đến.

Hướng Biên Đình: Thôi, không cần gọi cho tớ, cậu cứ đi học đi

Lâm Vũ Hách:? Sao vậy

Hướng Biên Đình: Tựnhiên không muốnhọc

Lâm Vũ Hách: Thiệt hả? Tớ không tin.

Lâm Vũ Hách: Rốt cuộc làsao?

Hướng Biên Đình: Không muốnchậm trễ ngài chơi điện thoại í mà

Lâm Vũ Hách: Không chơi điện thoại cũng không sao, vừa lúc tớ có thể tập trung nghe giảng

Lâm Vũ Hách: Với lại bìnhthường đi học tớcũng đâuhaychơi điện thoại đâu ╰_╯

Lâm Vũ Hách: Được rồi, đừng nhiều lời, dọn dẹp một chút chuẩn bị đi học đi

Lâm Vũ Hách: Năm phút sau call cậu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!