"Thấy chán không?" Hạ Tuyên lại ghim miếng dưa hấu cho Hướng Biên Đình: "Muốn mở TV lên xem không?"
Hướng Biên Đình cắn dưa hấu lắc đầu, lại hơi nghiêng đầu, nói: "Thầy Hạ, có thể giúp tôi mang Peter lại đây không?"
"Ừ." Hạ Tuyên buông nĩa xuống.
Hạ Tuyên cách bể kính đùa Peter một lát rồi mới lấy nó ra, Peter quen cửa quen nẻo trườn lên cổ tay hắn, lúc đến trước mặt Hướng Biên Đình, nó lại từ trên cánh tay Hạ Tuyên chậm rãi bò tới ngực cậu.
Hướng Biên Đình sờ sờ đầu nó, Peter thè lưỡi, dựa ngực cậu bò một đường lên tới hõm vai, sau đó lại rướn đầu chậm rãi chui xuống dưới cổ cậu, quấn một vòng trên cổ.
Lần đầu tiên Hạ Tuyên nhìn thấy Hướng Biên Đình, hình như con rắn cũng quấn trên cổ cậu.
"Tại sao lại nuôi rắn?" Hạ Tuyên đột nhiên hỏi.
Hướng Biên Đình ngước mắt nhìn hắn, cong ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt cái đuôi của Peter: "Chỉ là cảm thấy rất đáng yêu. Anh không cảm thấy nó trông rất khờ sao?"
Hạ Tuyên cười nhạo một tiếng: "Đúng là khờ thật."
"Lúc còn nhỏ càng khờ hơn, bây giờ thì lớn hơn chút rồi." Hướng Biên Đình hơi nâng đầu Peter lên, nhìn trong chốc lát lại bật cười: "Thật sự rất đáng yêu, cái miệng cứ chu chu lên." Hướng Biên Đình nhéo đầu Peter chuyển qua cho Hạ Tuyên xem.
Hạ Tuyên cũng không nhịn được bật cười.
Peter là quà sinh nhật mà ba Hướng Biên Đình tặng cho cậu, trước hôm sinh nhật ba cậu có hỏi cậu muốn quà gì, vừa hay khoảng thời gian ấy cậu thấy trên mạng có không ít bài đăng về chuyện nuôi rắn làm thú cưng, cảm thấy rất soái, liền nói với ba cậu rằng muốn nuôi một con rắn, còn kể chi tiết, muốn một con rắn vua đen.
Chuyện nuôi rắn, bình thường người lớn trong nhà đều sẽ cảm thấy khó hiểu, ba cậu cũng không hiểu, nhưng vẫn đồng ý. Peter là Hướng Biên Đình tự mình đi chọn, thấy hợp mắt, vừa nhìn thấy liền chọn nó. Hồi còn nhỏ trông rất manh, lớn lên rồi thì vừa soái vừa manh, còn có chút khờ.
Tới giờ cơm, Bạch Khâm đến quán cà phê tìm Tiêu Dịch Dương, vốn dĩ muốn tìm Hạ Tuyên cùng nhau ăn tối, lên lầu hai mới biết hắn không có mặt. Ông chủ không ở, nhưng trợ lý thì ở, hỏi trợ lý thì cô ấy nói cả ngày hôm nay hắn chưa đến.
Chuyện lạ, chiến sĩ thi đua lại có ngày không chịu đi làm.
Bạch Khâm gọi điện thoại cho hắn.
Hạ Tuyên đi ra ban công, lấy điếu thuốc ngậm bên môi bật lửa, nhận cuộc gọi của Bạch Khâm.
"Tối nay đi đâu ăn cơm không, Hạ tổng?"
"Có việc?"
"Tìm anh ăn cơm đó chứ còn gì nữa, anh đang đâu?"
Hạ Tuyên rít điếu thuốc, nói: "Trong nhà."
"Vậy để tụi này tới đón."
"Không cần, anh có cơm tối ăn rồi."
"Tự nấu hả?" Bạch Khâm chẳng thèm khách sáo: "Vậy tụi này tới nhà anh cọ cơm đi, đỡ tốn tiền."
"Cậu đúng là chẳng khách sáo gì nhỉ."
"Với anh mà còn khách sáo cái gì."
"Không cho cậu cọ, anh ở nhà người khác."
"Nhà người khác? Chắc không phải là——" Bạch Khâm dừng một chút: "Chắc anh không phải đang ở nhà Tiểu Hướng đấy chứ?"
Hạ Tuyên cắn thuốc "ừ" một tiếng.
"Ồ?" Bạch Khâm thoáng nâng âm cuối: "Có tiến độ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!