Hạ Tuyên nói với ngữ điệu tuỳ ý, nghe vào tai cũng chỉ là một câu thuận miệng, người mẫn cảm như Lâm Vũ Hách lúc này cũng bật mode thẳng nam, không nghe ra Hạ Tuyên có ý gì khác.
Cậu ta là thẳng nam, nhưng Hướng Biên Đình không phải, cậu không trì độn đến mức ấy.
Hướng Biên Đình nhất thời không nói gì, Lâm Vũ Hách lại thay cậu đáp: "Đúng vậy, tụi em thân nhau lắm."
"Cũng không phải chỗ nào cũng đi theo." Hướng Biên Đình nói: "Đi WC cậu ấy vẫn đi một mình được."
"Đ*." Lâm Vũ Hách vui vẻ, nghe ra Hướng Biên Đình là đang trêu cậu ta đi đâu cũng cần có người theo. Cậu ta chỉ chỉ Hướng Biên Đình: "Chờ xem, ngày mai liền kéo cậu đi WC chung."
Hạ Tuyên cũng nhận ra Hướng Biên Đình đang nói đùa, bên môi phát ra tiếng cười nhẹ mà ngắn ngủi.
Có chút cảm xúc là không cần giải thích, bởi vì bản thân nó đã không có lý do.
Giống như loại dục vọng chiếm hữu ấy, có thể quy kết là do bản năng.
Vị khách đang ngồi đó bỗng bật cười, xem chuyện vui không chê chuyện lớn: "Nhớ dắt tay nhau luôn nha, tỉ lệ quay đầu bảo đảm tăng cao."
"Lúc ấy còn lo gì tỉ lệ quay đầu có cao hay không, hôm sau chắc em đã bị kéo lên trang đầu của Tiebarồi." Lâm Vũ Hách cười nói: "Đám nữ sinh trong trường yêu thầm cậu ấy thể nào cũng tập thể công khai lên án em cho mà xem."
Vị khách ngẩng đầu đánh giá Hướng Biên Đình, gật đầu: "Nhìn đúng là có tai hoạ ngầm này thật."
"Không phải nhìn, là chắc chắn đấy ạ." Lâm Vũ Hách nói xong lại choàng vai Hướng Biên Đình: "Đây chính là hệ thảo của khoa tụi em đấy, nói là giáo thảo cũng được luôn."
Hướng Biên Đình liếc cậu ta: "Ai phong cho tớ? Cậu phong à?"
"Còn cần phong sao, không phải là sự thật rõ ràng à."
Hạ Tuyên đổi kim tiêm xong chuẩn bị tiếp tục phủ sương, bút xăm lại "ong ong" vang lên, Lâm Vũ Hách đúng lúc nhắm miệng lại, bên trong phòng xăm lại trở nên yên tĩnh.
Hạ Tuyên cũng không nhất định phải có hoàn cảnh yên tĩnh mới tập trung làm việc được, hắn chỉ không thích trong lúc xăm mình lại có người nói chuyện với hắn. Hắn cúi đầu phủ sương, nói một câu: "Các cậu cứ nói chuyện đi."
Lâm Vũ Hách nhìn phần da được hắn phủ sương, nhíu mày hỏi vị khách: "Đau không ạ?"
"Tôi không đau. Sức chịu đau của mỗi người khác nhau." Vị khách hỏi lại cậu ta: "Cậu cũng muốn xăm mình?"
"Vâng."
"Sợ đau?"
"Tất nhiên là sợ rồi."
"Không sao, đau một hồi cậu liền quen thôi."
Lâm Vũ Hách nghe tiếng "ong ong" của bút xăm vẫn không khỏi run rẩy: "Chắc không quen được…… Nghe tiếng này em liền run."
Vị khách đạm nhiên cười: "Không quen được thì nhịn đau thôi."
Hạ Tuyên ngồi trên ghế dặm màu ngoài viền con bướm, hắn hơi cúi đầu, đôi mắt bị hàng mi dày đậm che khuất. Trạng thái lúc hắn xăm mình cho người khác rất giống với lúc đánh đàn dương cầm, đều rất chìm đắm, rất tự tại.
Hạ Tuyên bỗng nâng mí mắt, hơi nghiêng mặt về phía bên cạnh: "Bên kia có ghế, đừng đứng mãi."
Lâm Vũ Hách lập tức kéo hai cái ghế tới. Chỉ trong vòng vài phút, Hạ Tuyên nói chuyện còn nhiều hơn so với mấy tiếng trước cộng lại, vị khách nhìn ra chút gì đó, cười nói: "Sao hai cậu không tới sớm chút, để tôi nghe thầy Hạ nói nhiều mấy câu."
Lâm Vũ Hách cũng chú ý tới vết sẹo trên cánh tay người nọ, thầm cảm thán Hạ Tuyên đúng là có bản lĩnh, nhiều vết thương rõ ràng như vậy nhưng cậu ta phải nhìn mấy lần mới nhận ra.
Hướng Biên Đình lại nhìn lướt qua hình xăm trên cánh tay người nọ——hai con bướm được xăm đến sinh động như thật, không phải theo phong cách tả thực, nhưng trình tự nhan sắc thay đổi dần vừa tự nhiên vừa phiêu dật, giống như có hai con bướm bay ra từ chỗ vết sẹo sâu nhất đó.
Không lâu sau, Hạ Tuyên liền kết thúc, mới vừa giúp vị khách lau đi keo làm sạch trên cánh tay, Trình Dư liền cầm camera bước vào, cười tủm tỉm hỏi: "Em chụp một tấm được không ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!