Chương 3: (Vô Đề)

Hướng Biên Đình không phản ứng kịp: "Hả?"

"Tôi có ở dán giấy nhắn trên cửa nhà cậu." Hạ Tuyên nhìn thoáng qua then cửa nhà đối diện, mặt trên chẳng có gì cả, dưới đất cũng không có, hẳn là bị rớt xuống đất lại bị nhân viên quét dọn vệ sinh vứt đi rồi.

"Chắc là bị nhân viên vệ sinh quét đi rồi." Hạ Tuyên lại nói.

Hạ Tuyên nâng cánh tay lên, con rắn quấn quanh trên cổ tay hắn, thong thả trườn bò, từ hổ khẩu đến các khe hở ngón tay, rồi cuốn lấy toàn bộ bàn tay hắn.

Chuyện xảy ra bất ngờ, Hướng Biên Đình vẫn đang ngây người.

Người đàn ông nâng cổ tay, thái độ bình thản, ngón tay thon dài, ngón út đeo một chiếc nhẫn đính viên ngọc xanh, không biết có phải do bị con rắn quấn lấy chặt quá không, mu bàn tay và cánh tay đều hơi nổi lên gân xanh.

"Không muốn?" Đối phương đột nhiên hỏi một câu.

Hướng Biên Đình lấy lại tinh thần, duỗi tay nhận lấy rắn, Peter ngửi được hương vị của chủ nhân liền nhanh chóng buông lỏng bàn tay Hạ Tuyên, bị Hướng Biên Đình cầm lấy.

Hướng Biên Đình ôm rắn vào lòng, Peter theo thói quen bò lên cổ cậu, triền vài vòng rồi lười biếng nằm đó.

"Thật sự cảm ơn anh." Hướng Biên Đình cảm kích, nói.

"Không có gì."

"Anh bắt được nó ở đâu vậy?"

"Ở cửa thang máy."

"Nó không cắn anh chứ?"

"Không có."

Thông thường, rắn vua đen đều có tính cách hiền hoà, nhưng Hướng Biên Đình dưỡng con này lại có chút cá tính, trước kia cũng có bạn bè thích rắn đến nhà ngắm Peter, nhưng bọn họ chỉ cần vươn tay thì đều bị cắn, ngoại trừ Hướng Biên Đình ra, nó đều không quá thân thiện với người khác.

Peter ngoan ngoãn với đối phương như vậy làm Hướng Biên Đình cảm thấy rất ngạc nhiên, đối phương không sợ rắn cũng làm cậu khá bất ngờ.

Hướng Biên Đình đang cân nhắc nên cảm ơn người ta thế nào, bỗng nhiên nhớ tới bên quản lý bất động sản vẫn đang giúp mình xem camera giám sát, cậu bảo đối phương chờ một lát, lại xoay người gọi điện thoại cho bên ban quản lý, báo cho bọn họ đã tìm được rắn rồi, không cần xem camera nữa.

Cúp máy, Hướng Biên Đình lại cầm điện thoại trăn trở, nghĩ không ra nên cảm ơn đối phương thế nào cho thích hợp, cậu chưa từng gặp phải tình huống thế này, cảm giác trả tiền thì thực tế hơn, nhưng nói thẳng ra lại có vẻ quá đường đột.

Hướng Biên Đình cân nhắc thật lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được, cậu lại nhìn về phía đối phương, miệng nhanh hơn não: "Anh có muốn cái gì không?"

Đối phương yên lặng một lát, hỏi cậu: "Ý cậu là?"

Hướng Biên Đình nhanh chóng giải thích: "Tôi muốn cảm ơn anh, nhưng không biết anh muốn cái gì? Tiền? Hay là gì khác?"

"Cậu hỏi như vậy không sợ tôi lừa cậu?"

Hướng Biên Đình cười khẽ: "Nếu anh muốn lừa tôi thì đã sớm lừa rồi."

Peter treo trên cổ Hướng Biên Đình duỗi đầu về trước, hướng về phía Hạ Tuyên khè lưỡi, Hạ Tuyên giơ tay sờ cằm nó một cái, nhìn Hướng Biên Đình, đáp: "Không cần phải cảm ơn tôi, chuyện nhỏ mà thôi."

Hướng Biên Đình thầm nghĩ, người khác thì không "nâng" nổi tay như anh ấy chứ?

Hạ Tuyên nhìn lướt qua quân phục trên người Hướng Biên Đình, hỏi: "Huấn luyện quân sự?"

Hướng Biên Đình ngẩn người, cúi đầu nhìn quần áo của mình, gật đầu: "Ừ."

Hạ Tuyên lại hỏi: "Mới khai giảng?"

"Đúng vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!