Đang nói, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, giờ này đến gõ cửa cũng chỉ có thể là ba cậu, Hướng Biên Đình nói với Hạ Tuyên: "Không nói nữa, thầy Hạ, ba tôi tới."
Hạ Tuyên "ừ" một tiếng.
"Ngủ ngon nha, thầy Hạ." Hướng Biên Đình nói.
"Ngủ ngon."
Hướng Biên Đình cúp điện thoại, ba cậu nghe thấy cậu nói mời vào mới đẩy cửa ra nhìn, cũng chỉ đứng ở cửa không bước vào: "Còn nói buồn ngủ, vừa rồi ba nghe thấy con đàn dương cầm."
Hướng Biên Đình súc ở trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu: "Hồi nãy con ăn nó quá nên đi ra hậu viện tiêu thực ạ."
"Vừa rồi con đang nói chuyện điện thoại với ai sao?" Ba cậu hỏi.
Hướng Biên Đình nằm ở trên giường gật gật đầu.
"Đã trễ như vậy rồi còn nói chuyện điện thoại."
"Ba, ba có việc gì không ạ?"
Ba cậu đứng ngoài cửa nhìn cậu: "Không có việc gì thì không thể đến xem con sao?"
"Được ạ, cứ xem đi ạ. Ba xem một lát nữa là có thể nhìn thấy gương mặt đi vào giấc ngủ của con luôn đó."
"Được rồi, con nghỉ ngơi đi."
"Ba cũng ngủ sớm một chút ạ."
Ba cậu đóng cửa lại đi rồi, Hướng Biên Đình nghiêng đầu nhìn thoáng qua điện thoại đặt bên gối, trên màn hình hiện lên tin nhắn của Hạ Tuyên, cậu cầm điện thoại mở ra nhìn ——
Hạ Tuyên: Lời cậu nói vừa rồi tôi đều tin là thật đấy.
Quả nhiên đùa giỡn bị "lật xe", nói giỡn với người như Hạ Tuyên rất dễ bị đảo khách thành chủ, hắn không phải người dễ đùa như vậy.
Hướng Biên Đình nhớ lại lời cậu vừa nói, nào là "con nợ cha trả", nào là "cho anh cắn lại", nói hai câu ấy xong cũng tự đào cho mình hai cái hố luôn.
Thật ra, cậu rất ít khi đùa giỡn với người khác như vậy, hiện tại cậu cũng dần dần cảm giác được, Hạ Tuyên ở trong mắt là một sự tồn tại rất đặc biệt.
Hướng Biên Đình không biết nên đáp lại thế nào, đầu ngón tay để hờ trên bàn phím hồi lâu, cuối cùng chỉ gửi đi một chữ "Ừ".
Cậu không dám chắc Peter rốt cuộc có cắn người không, tuy Peter trông rất thích Hạ Tuyên, nhưng dù sao chuyện ấy cũng không thể nói trước được, nhỡ nó cắn thật……
Hướng Biên Đình trùm chăn lên đầu, nghĩ, cắn thì cắn đi, cậu cũng không tin Hạ Tuyên thật sự cắn trả.
Sáng hôm sau, Hạ Tuyên ngồi máy bay trở về Giang Châu, buổi chiều xăm mình cho khách đến 7 giờ tối, chỉ xăm được một phần, khách hàng than đói bụng quá không chịu được, hỏi hắn hôm nay có thể tạm ngừng ở đây không.
Hạ Tuyên bảo có thể, lại nói: "Lần sau tranh thủ ăn no lại đến."
Khách hàng cười, mặc quần áo vào: "Hôm nay không để ý, giữa trưa chỉ ăn tô mì nên nhanh đói, nằm sấp nãy giờ cũng xấu hổ, bụng cứ rột rột."
Hạ Tuyên về đến nhà lại đi sang đối diện trước, xem bé rắn của Hướng Biên Đình. Không gian trong bể rắn rất lớn, tạo cảnh cũng rất xa hoa, bên trong có cái đầu lâu mô phỏng, Peter đang thong thả trườn bò ở bên trong, trông rất nhàn nhã.
Hạ Tuyên gõ nhẹ lên mặt kính, Peter chậm rãi bò về phía phát ra tiếng vang. Hắn lại cong ngón tay gõ nhẹ hai cái lên thành bể, cách một mặt kính đùa với nó. Peter phun lưỡi, không run đuôi, cái đầu đen nhỏ trông cứ ngây ngốc, không những không có tính công kích mà còn rất ngây thơ.
Hạ Tuyên mở bể kính cầm Peter ra ngoài, Peter không cắn hắn, ngoan ngoãn trườn trên tay hắn.
Hạ Tuyên vẫn chưa đến mức phải dựa vào một con rắn để thúc đẩy mối quan hệ giữa hắn và Hướng Biên Đình, hắn cũng không rảnh cố ý đi chọc rắn cắn người, nhưng con rắn có cắn người hay không cũng là chuyện không thể đoán trước được, nói không chừng nó lại tự nhiên há mồm cắn một ngụm.
Sau đó, Hạ Tuyên đã bị "hự" một ngụm mà chẳng hiểu ra sao, lúc ấy Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm cũng có mặt, hai người họ trở về từ Bắc thành, lúc đến nhà Hạ Tuyên cọ cơm, nhìn thấy con rắn quấn trên cổ hắn thì hoảng sợ, Peter hẳn là ngửi được khí vị xa lạ nên xảy ra kích ứng, lúc Hạ Tuyên đưa nó về nhà thì bị cắn trên tay một cái, Tiêu Dịch Dương và Bạch Khâm đều tận mắt nhìn thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!