Tầm mắt của Hạ Tuyên rõ ràng nhìn về phía Hướng Biên Đình, Lâm Vũ Hách quay đầu sang Hướng Biên Đình, thấp giọng hỏi: "Tới tìm cậu à?"
Hướng Biên Đình gật đầu.
"Chuyện gì thế?" Lâm Vũ Hách nhớ lại lời Hướng Biên Đình nói lúc nãy: "Tới đón cậu đi sân bay là anh ấy sao?"
"Không phải."
Hạ Tuyên nhìn sang bên này, dẫn tới không ít người cũng theo tầm mắt hắn nhìn lại đây, mấy người đi ngang qua hắn đều là bạn học cùng lớp của Hướng Biên Đình, thấy hắn như đang nhìn Hướng Biên Đình, bọn họ càng tò mò, bước chân cũng thi nhau chậm lại.
Hướng Biên Đình cảm giác tầm mắt của bọn họ đều chuyển dời lên người cậu.
Cũng chẳng trách bọn họ thích xem náo nhiệt như vậy, thật sự là ngoại hình của Hạ Tuyên quá bắt mắt, đúng là đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm. Không nói cái khác, chỉ mỗi thân hình cao lớn kia, đứng giữa dòng người luôn trở nên nổi bật.
Cậu đã nghe thấy phía sau có mấy nữ sinh đang nhỏ giọng nói: "Đẹp trai quá".
Lâm Vũ Hách ngoái lại nhìn, rồi quay đầu lại cười nói: "Bọn họ sắp nổi điên rồi."
Điên hay không thì khó mà nói, nhưng ngay lúc Hướng Biên Đình đi đến trước mặt Hạ Tuyên, có một đám nữ sinh đúng là điên thật, lại còn không ngừng điên hơn.
"Thầy Hạ."
Hạ Tuyên "ừ" một tiếng, Hướng Biên Đình đeo cặp sách, mắt kính vẫn chưa lấy xuống, ở trong trường học, cậu lại càng giống học sinh.
Hạ Tuyên không đặt nặng chuyện tuổi tác, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình và Hướng Biên Đình không xứng đôi chỉ vì cách biệt tuổi tác, hắn nhìn Hướng Biên Đình, trong mắt cũng chỉ có cậu, cũng chỉ thích cậu mà thôi, những chuyện khác, hắn đều mặc kệ. Nhưng có một số việc hắn thật sự nên cân nhắc, Bạch Khâm nói hắn trâu già gặm cỏ non, này cũng đúng, là sự thật không cần phản bác, cậu nam sinh trước mặt hắn có đôi mắt thuộc về người thiếu niên đơn thuần, vẫn còn non nớt lắm.
Hướng Biên Đình biết, trước mắt bao người trả đồ lại cho Hạ Tuyên chắc chắn sẽ gây ra bàn tán xôn xao, nhưng Hạ Tuyên đã đến đây rồi, cậu cũng không thể dẫn hắn đến nơi vắng vẻ khác để trả nhẫn được; lại nói, trường học cũng chẳng có nơi nào vắng vẻ, giờ tan học, chỗ nào chỗ nấy, toàn là người.
Hướng Biên Đình sờ túi, lấy khăn tay ra, đưa tới trước mặt Hạ Tuyên. Chiếc khăn tay này, lúc cậu mới vào lớp đã bị mấy cô sinh viên nữ bàn tán cả tiết học rồi, nhiệt độ vẫn chưa lắng xuống thì đã bị cậu nâng lên.
Chứng kiến một màn này, đám bạn học đều nhận định cậu có thói quen dùng khăn tay, đồng thời cũng rất giật mình, sao tự nhiên lại đi lên đưa khăn tay cho người ta thế.
Hạ Tuyên rũ mắt nhìn khăn tay được gấp gọn trong tay Hướng Biên Đình, nghe thấy cậu nói: "Không có gì đựng nhẫn, tôi sợ đánh mất, cũng sợ làm dơ, nên tìm khăn tay bọc lại."
"Mang trên tay, sao lại không dơ." Hạ Tuyên không có lập tức nhận lấy khăn tay, Hướng Biên Đình nâng tay giữa không trung, chớp chớp mắt nhìn hắn, vẻ mặt kiểu "sao anh còn chưa lấy đi".
"Không ngại tôi chạm vào khăn tay chứ?" Hạ Tuyên nhìn cậu: "Đây là vật phẩm cá nhân."
Chủ yếu là, ngày thường Hướng Biên Đình cũng không dùng khăn tay, nếu có thói quen dùng khăn tay, cậu chắc chắn sẽ không tùy tiện để người khác chạm vào khăn tay của mình, điểm này cậu và Hạ Tuyên rất giống nhau, đều là người rất chú trọng.
"Khăn tay này tôi chưa dùng bao giờ…… Không tính là vật phẩm cá nhân." Hướng Biên Đình nói: "Anh cầm khăn tay luôn đi, không sao đâu."
Hạ Tuyên nói: "Khăn tay tôi không lấy, cậu đưa nhẫn cho tôi là được."
Nếu Hướng Biên Đình là thuần thẳng nam, lúc này sẽ trực tiếp đưa nhẫn cho Hạ Tuyên mà không cần suy nghĩ nhiều. Nhưng mấu chốt là, cậu không phải, cho nên ngay lúc Hạ Tuyên bảo cậu đưa nhẫn cho hắn, cậu lại hơi do dự.
Trước kia, cậu luôn cảm thấy tính hướng của bản thân không quá rõ ràng, hiện giờ lại dần dần phát hiện, sự không rõ ràng này dường như là do có cái gì đó không ngừng thôi thúc cậu suy nghĩ về nó.
Hướng Biên Đình mở từng lớp khăn tay ra, chiếc khăn tay khá lớn, bị gấp lại vài lớp, cuối cùng lúc cậu cầm lấy chiếc nhẫn, mơ hồ nghe thấy bạn học chung quanh xì xào, mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng nghe vào tai Hướng Biên Đình lại bị phóng đại vô hạn.
Nam đưa nhẫn cho nam, nếu người xung quanh không nghĩ nhiều, họ chỉ cảm thấy khó hiểu, nhưng nếu nghĩ nhiều, phản ứng lại rất lớn. Đám sinh viên xung quanh Hướng Biên Đình chính là như vậy, có khó hiểu, có ngạc nhiên, có cảm thấy "cắn" được rồi.
Thật sự thì, xung quanh chẳng mấy ai đứng lại tại chỗ thẳng thắn vây xem cả, đều là đi ngang qua, quay đầu liếc một cái, cậu nhìn một cái, tớ ngó một cái, thêm lên liền nhiều, hơn nữa bọn họ nhỏ giọng bàn tán, Hướng Biên Đình liền có ảo giác bản thân đang biểu diễn ma thuật vậy.
Đừng nói sinh viên đi ngang qua, ngay cả Lâm Vũ Hách cũng đần mặt ra rồi, không hiểu Hướng Biên Đình đang làm gì, sao lại đưa nhẫn cho thầy Hạ nhỉ.
Hạ Tuyên nhận lấy nhẫn, trước sau chỉ có vài giây, Hướng Biên Đình lại cảm giác đã trôi qua cả thế kỷ.
Hạ Tuyên nắm nhẫn trong tay quan sát, ngước mắt lên, hỏi Hướng Biên Đình: "Lát nữa còn tiết học không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!