Khai giảng chưa đến nửa tháng, trường học liền tổ chức huấn luyện quân sự, cộng với mấy ngày nay đều là trời nắng, mặt trời lên cao, ánh nắng gay gắt, nhóm sinh viên mới đội trời nắng chói chang tập đứng quân đoàn, đi nghiêm bước đều, nóng đến nửa chết nửa sống.
Vất vả lắm mới nghe thấy huấn luyện viên nói "nghỉ ngơi", cả lớp lập tức gập chân ngồi xuống, mấy nữ sinh hàng phía trước không đợi ngồi xuống đã cởi áo khoác, thoa kem chống nắng lên cổ, đồng loạt chỉnh tề, động tác nhất trí.
Lâm Vũ Hách đè thấp vành nón, lấy điện thoại từ trong túi ra, cong lưng lén lút chơi. Chơi không bao lâu, cậu ta nâng khuỷu tay lên nhẹ nhàng chạm chạm Hướng Biên Đình ngồi bên cạnh.
"Cậu lên tường thổ lộ nữa rồi nè." Cậu ta thấp giọng nói.
Hướng Biên Đình xoay đầu, Lâm Vũ Hách quơ quơ di động: "Trên mạng, tớ lướt thấy nè."
Hướng Biên Đình "ừ" một tiếng, chưa nói gì, híp mắt nhìn lướt qua bầu trời.
"Lần này còn có ảnh chụp." Lâm Vũ Hách đưa điện thoại đến gần Hướng Biên Đình, trong ảnh là Hướng Biên Đình đứng nghiêng trên sân thể dục, xung quanh còn có các sinh viên mặc quân phục khác, bức ảnh được chụp từ nơi xa rồi phóng to, gương mặt trở nên mơ hồ, chưa đến mức xâm phạm quyền chân dung, Hướng Biên Đình đứng giữa nhóm người trông rất bắt mắt, thân cao, chân dài, da trắng, nhìn một cái là biết trên tường thổ lộ đang nói tới ai trên ảnh.
Lâm Vũ Hách bấy giờ mới phát hiện bản thân cũng lọt vào ống kính: "Chời…… Tớ cũng lọt vào, chụp gì xấu dữ vậy."
Hướng Biên Đình rũ mắt nhìn qua, cười cười: "Mờ như bị đánh mã hoá vậy, cậu cũng nhìn ra được cậu xấu?"
"Cậu không đứng cạnh thì tớ cũng không bị so xấu như vậy đâu."
Câu này cũng khoa trương, chứ Lâm Vũ Hách cũng là một chàng trai trông rất dễ nhìn, cậu ta chỉ là thích bắt bẻ.
Huấn luyện viên ho khan một tiếng, nhìn quanh một vòng, cao giọng nói: "Hôm qua tôi đã nhắc nhớ các em rồi đúng không? Trong lúc huấn luyện không được mang theo điện thoại, mấy bạn nào đó cứ muốn làm trái lời tôi phải không?"
Lâm Vũ Hách lập tức nhét điện thoại lại vào túi.
Huấn luyện viên khoanh tay trước ngực, đi qua đi lại, rũ mắt nhìn lướt qua từng hàng: "Lúc huấn luyện phải vừa chạy vừa nhảy, các em cảm thấy mang theo điện thoại có tiện không?" Hắn chợt dừng chân, đột nhiên quát lớn một tiếng: "Có tiện không?!"
Có một giọng nói mỏng manh từ trong đội ngũ truyền ra: "Tiện ạ."
Huấn luyện viên nâng mí mắt, không nhanh không chậm đáp lại: "Bạn thứ năm đứng ở hàng thứ ba từ dưới lên, bước ra khỏi hàng."
Vị dũng sĩ "không biết sống chết" nọ giờ phút này lại không có can đảm bước ra, ánh mắt huấn luyện viên càng hung: "Cậu muốn tôi tự đến mời cậu đi ra sao?"
Dưới sự uy hiếp, "dũng sĩ" bị phạt đi nhảy ếch.
Vừa có chuyện hay để nhìn, bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn chút, tiếng nói chuyện của nhóm sinh viên cũng không tự giác trở vang.
Có lớp nhiều nữ sinh, trong đội ngũ hai phần ba đều là nữ được giải tán sớm, lớp của Hướng Biên Đình thì vẫn đang xem nhảy ếch, đội ngũ đối diện thì đã giải tán đi ăn cơm.
Hướng Biên Đình vừa đến trường chưa được mấy ngày đã thành danh nhân, không có nguyên nhân gì khác, chính là dựa vào nhan giá trị mà nổi tiếng, dù sao thì tần suất bước lên tường thổ lộ cũng không ít.
Trong lúc lớp cậu đang tập huấn luyện quân sự, thì bên ngoài sân thể dục đã có không ít nữ sinh đứng nhìn, có mặc quân phục cũng có mặc thường phục, nhanh tay lên mạng thì biết mấy cô nàng đến ngắm vị soái ca học hệ tài chính bên viện Ngoại Thương, còn nếu lên chậm, ví dụ như mấy chàng nam sinh khác trong lớp chẳng hạn, thấy bên ngoài có nhiều nữ sinh đứng xung quanh liền vội vã khổng tước xòe đuôi, đứng thẳng eo, vuốt tóc mái, đều đỏm dáng hết cả lên.
Nghỉ ngơi kết thúc, Lâm Vũ Hách và Hướng Biên Đình cùng đứng lên, cậu ta đưa mắt ngó ra ngoài sân thể dục một chút, cười nói: "Nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của cậu kìa, chắc trước giờ không hiếm thấy trường hợp này chứ gì?"
Hướng Biên Đình cũng không ra vẻ khiêm tốn, như cười như không ừ một tiếng.
Lâm Vũ Hách cũng chẳng cảm thấy ngoài ý muốn: "Biết ngay hồi cấp hai là danh nhân mà."
Khai giảng được một thời gian, tuy Hướng Biên Đình không trọ ở trường, nhưng ban ngày đến giờ nghỉ ngơi vẫn sẽ đến ký túc xá ngồi một lát, hơn nữa trong lúc huấn luyện quân sự bắt buộc phải về ký túc xá luyện tập gấp "đậu hủ khối", trải qua mấy ngày này, cậu với mấy thằng bạn cùng phòng cũng giao lưu với nhau nhiều, thường xuyên qua lại, mấy anh chàng ở cùng phòng ký túc đã trở nên thân thiết, cùng đi ăn cơm, cùng nhau chơi game, ở chung rất hòa hợp.
Bạn cùng phòng hỏi cậu tại sao không trọ ký túc, cậu trả lời là nuôi bò sát, không muốn ảnh hưởng đến sinh hoạt của mọi người. Bạn cùng phòng lại hỏi là loài bò sát gì, cậu nói là rắn.
Ba nam sinh còn lại trong ký túc xá, chỉ có một người là không sợ rắn, có anh chàng thì đặc biệt sợ, khó hiểu hỏi Hướng Biên Đình tại sao lại nuôi nó, Hướng Biên Đình bảo không có nguyên nhân đặc biệt, chỉ đơn giản là thích.
Đội ngũ giải tán, đại quân "áo rằn ri" mênh mông dũng cảm hướng về phía căng tin, Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách đi theo đám người, Lâm Vũ Hách vừa chơi di động vừa cùng Hướng Biên Đình nói chuyện.
"Đình Đình, đợi lúc nào mang tớ đi xem rắn của cậu vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!