Chương 19: (Vô Đề)

Ninh Viễn đúng là không hiểu ý nghĩa thế tục của từ "thích", cho nên khi nghe Hạ Tuyên nói vậy cũng không có phản ứng gì. 

"Đừng chạy đâu lung tung, anh đến đón cậu ngay." Hạ Tuyên ở đầu kia điện thoại nói.

Hướng Biên Đình nhìn thấy Ninh Viễn cầm điện thoại gật gật đầu, giống như không ý thức được người bên kia điện thoại không thấy được động tác của mình.

Hạ Tuyên dừng xe trước đèn xanh đèn đỏ, lại nói với Ninh Viễn: "Đưa điện thoại cho em trai đi, anh nói chuyện với cậu ấy."

Ninh Viễn trả điện thoại lại cho Hướng Biên Đình.

Hướng Biên Đình nhận lấy, đặt ở bên tai: "Thầy Hạ?"

"Cậu ở đâu? Bây giờ tôi đến đó ngay."

"Tôi ở……" Hướng Biên Đình nhìn quanh bốn phía một lượt, bên này là vùng ngoại thành, nếu Hạ Tuyên từ trong thành phố lại đây, hẳn là không đến ngay được: "Bây giờ anh đang ở nội thành sao?"

"Ừ."

"Chúng tôi đang ở khu Tân Vân."

"Khu Tân Vân? Có phải đang ở công viên Thanh Phong không?"

Hướng Biên Đình sửng sốt: "…… Đúng vậy, bên này có cái sân bóng, cậu ấy ở đây đá cầu."

"Được, tôi biết rồi."

"Anh lái xe tới đây chắc cũng phải nửa tiếng đúng không? Hay là tôi dẫn cậu ấy về chỗ bà ngoại tôi trước, chân cậu ấy hình như bị té trầy, tôi dẫn cậu ấy về xử lý vết thương một chút, anh trực tiếp tới nhà bà ngoại tôi đón cậu ấy nhé?"

"Có làm phiền bà ngoại cậu không?"

"Không đâu."

"Được, vậy nhờ cậu nhé." Hạ Tuyên nói: "Cậu dẫn em ấy về nhà trước, vết thương thì không cần giúp nó đâu."

Hướng Biên Đình sửng sốt: "Hả?"

"Nó không chắc sẽ đồng ý." Hạ Tuyên chỉ là muốn để Hướng Biên Đình về nhà trước, hắn lái xe lại đây ít nhất phải nửa tiếng, cũng không thể để Hướng Biên Đình ngồi mãi ở sân bóng với Ninh Viễn được.

"Để lát nữa tôi dẫn nó về xử lý. Không sao đâu, nó khoẻ như vâm, trước kia té ngã hoài."

"…… Uhm, được."

Hướng Biên Đình nhớ lại lúc nãy cậu khuyên mãi cũng không khuyên được người ta về nhà, muốn dẫn cậu ấy về nhà bà ngoại phỏng chừng càng khó khăn, xem tình huống này, cậu ấy hẳn là sẽ nghe lời Hạ Tuyên nói hơn.

Hai người rất ăn ý, cùng nghĩ đến vấn đề này, Hướng Biên Đình chưa kịp mở miệng, Hạ Tuyên đã nói: "Cậu đưa điện thoại cho nó, hay là mở loa cũng được, tôi dặn nó chút chuyện."

"Được." Hướng Biên Đình trực tiếp mở loa ngoài, giơ điện thoại lên trước mặt Ninh Viễn, Ninh Viễn đang cúi đầu chơi bóng, nghe thấy giọng nói của Hạ Tuyên mới dừng lại động tác.

"Đợi lát nữa em trai kia sẽ dẫn em về nhà, sau đó anh sẽ đến đón em, bóng thì để lần sau đá tiếp."

Nghe thấy hai chữ "em trai", Hướng Biên Đình lập tức sửng sốt, vẻ mặt mê mang nhìn màn hình di động.

Ninh Viễn không hé răng, Hạ Tuyên ở trong điện thoại hỏi: "Có nghe thấy anh nói không? Nghe thì trả lời cho anh biết."

Ninh Viễn "ừ" một tiếng, dùng chân nhấc bóng lên, đá sang một bên tiếp tục chơi.

Nếu đối phương không phải Hướng Biên Đình, Hạ Tuyên hẳn là sẽ không đồng ý với đề nghị này, bảo Ninh Viễn ngoan ngoãn nghe lời người khác căn bản là không có khả năng. Cậu ấy rất thích Hướng Biên Đình, nếu không cũng không thể biểu đạt thẳng thừng như vậy, cũng chính vì vậy mà lúc bảo đi theo Hướng Biên Đình về nhà, cậu ấy cũng đồng ý không chút do dự.

Hướng Biên Đình tắt loa ngoài, nói với Hạ Tuyên: "Lát nữa tôi sẽ gửi định vị cho anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!