Bạch Khâm cười, nhìn Lâm Vũ Hách: "Chắc không phải cậu bảo bắn tim đấy chứ?"
"Không phải em, em chỉ bảo cậu ấy xin WeChat, bắn tim là bạn học em ra."
Bạch Khâm nhìn Hướng Biên Đình, hiếu kỳ: "Sao cậu lại tìm thầy Hạ xin WeChat? Là bắt buộc hay cậu tự chọn?"
Hướng Biên Đình nói: "Bắt buộc ạ, phải tìm người cao nhất trong phòng."
Bạch Khâm cười, nhìn sang Lâm Vũ Hách: "Cậu ra yêu cầu à?"
Lâm Vũ Hách chậm rãi gật đầu: "Đúng là tại hạ."
Bạch Khâm nghĩ thầm, thằng nhóc lanh lợi nhà cậu làm rất tốt, đầu nhỏ thông mình thế.
Tiêu Dịch Dương nói: "Tớ đi lấy xe."
Hạ Tuyên nhìn Lâm Vũ Hách: "Cậu về thế nào?"
"Em đang định gọi điện thoại cho ba, gọi ba tới đón."
Bạch Khâm nghe vậy, nói: "Vậy cậu phải chờ tới khi nào, đi xe tụi anh đi, chở cậu về luôn."
"Không được, không được, Đình Đình tiện đường, em không tiện đường đâu……"
"Giang Châu chỉ có nhiêu đó, không tiện đường cũng không tốn nhiều thời gian, nếu đã chở thì chở luôn cả hai, chứ trễ thế này cậu đứng đây một mình chờ ba cậu cũng không an toàn, đi thôi."
Hạ Tuyên nói với Tiêu Dịch Dương: "Cậu lấy xe lại đây đi, chở cậu ấy luôn."
Tiêu Dịch Dương "ừ" một tiếng.
Bạch Khâm nhìn Lâm Vũ Hách: "Thời gian cậu đứng đây kì kèo tụi anh đã chở cậu về lâu rồi."
Lâm Vũ Hách cười hai tiếng, không từ chối nữa: "Vậy em không khách sáo đâu nha."
Tiêu Dịch Dương dị ứng với rượu, cũng không uống rượu, cho nên mỗi lần gã cùng Hạ Tuyên và Bạch Khâm đi ra ngoài đều sẽ làm tài xế chuyên trách, gã đi lái xe, mấy người đứng ở cửa chờ.
"Đúng rồi, các anh lái mấy chiếc xe thế?" Lâm Vũ Hách hỏi Bạch Khâm: "Năm người chúng ta ngồi đủ không?"
"Một chiếc. Yên tâm, ngồi đủ, xe lớn."
Qua một lát, một chiếc việt dã màu bạc chạy đến gần, Lâm Vũ Hách bị soái đầy mặt: "Xe đẹp quá."
Bạch Khâm cười: "Soái đi, của thầy Hạ cậu đó."
Tiêu Dịch Dương lái xe, Bạch Khâm bình thường luôn ngồi ghế phụ, hôm nay tình huống đặc biệt, hắn quay đầu nhìn Hạ Tuyên: "Anh ngồi chỗ nào?"
Hạ Tuyên nhìn hắn, cố ý nói: "Ghế phụ."
"Aiz, em chỉ là thuận miệng hỏi…… Sao anh lại giành ghế với em thật chứ."
Hạ Tuyên cười khẽ, không nói chuyện, vẫn là Bạch Khâm tự tìm bậc thang đi xuống: "Em quen ngồi ghế phụ rồi, anh với hai cậu bạn nhỏ ngồi sau đi."
Tiêu Dịch Dương ngồi ở trong xe nói: "Hắn to con như vậy, em không cho hắn ngồi ghế phụ, bảo hắn chen ra sau à?"
"Em nhỏ con lắm sao?" Bạch Khâm hỏi lại.
"Em so lại với hắn?"
Đúng là không thể so.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!