Chương 10: (Vô Đề)

Hướng Biên Đình cũng là về sau mới phát hiện trong nhà thật ra có povidone, Hạ quản gia đã chuẩn bị sẵn những dược phẩm cần thiết có khả năng phải dùng đến, nó được đặt trong ngăn tủ dưới bàn trà.

Lúc ăn tối, Lâm Vũ Hách nhìn thấy vết thương trên tay cậu, kinh ngạc nói: "Tay cậu làm sao vậy?"

"Sơ ý cọ trầy." Hướng Biên Đình nói.

"Cọ chỗ nào mà trầy miếng da to vậy, bị té xe hả?"

"Tớ tự cọ."

Lâm Vũ Hách nghe đến mơ màng hồ đồ: "Cậu làm gì?"

"Đánh người."

Lâm Vũ Hách sửng sốt, trêu đùa bảo: "Cậu đánh người? Thiệt hay giả? Cậu mà cũng đánh người á? Tớ tưởng tượng không ra, cậu đánh ai?" 

"Cũng không xem như đánh, chỉ là túm một cái……" Hướng Biên Đình kể cho Lâm Vũ Hách nghe chuyện xảy ra trên tàu điện ngầm hôm nay. 

Lâm Vũ Hách nghe xong liền mắng to: "Cái thứ ngốc bức biến thái, cái loại ngốc bức như này nên đánh, trực tiếp phế nó luôn." 

Hướng Biên Đình "ừ" một tiếng, gắp một miếng thịt bò cho vào miệng. 

"Cậu không dùng nước chấm sao? Nước chấm của cửa hàng này ngon lắm đó."

Hướng Biên Đình ăn xong mới nói: "Tớ không thích ăn nước chấm." 

Hướng Biên Đình ăn lẩu canh hầm xương đều không dùng nước chấm, Lâm Vũ Hách "aiz" một tiếng: "Cậu ăn nhạt thật, tớ lại thích đậm vị cơ." 

"Vậy cậu ăn nhiều vào."

Quán cà phê Mộ Lạc ra thức uống mới, Lâm Khả Vi cố ý nhắn WeChat cho Lâm Vũ Hách, mời thằng em trai đến quán thưởng thức, cũng dặn mang theo em trai Hướng Biên Đình đến luôn.

Lâm Vũ Hách nói chị cậu ta bụng dạ khó lường, Lâm Khả Vi trả về một câu: "Cà phê chị mày mời", Lâm Vũ Hách liền nhướn mày, lập tức đồng ý. Dù sao thì cà phê của quán ấy không rẻ, hương vị lại không tồi, cho nên phải nhân cơ hội "làm thịt" bà chị cậu ta một phen.

Xế chiều hôm sau, Lâm Vũ Hách đáp ứng lời mời tiến đến, phía sau là một đám bạn, Lâm Khả Vi thấy vậy ngẩn ra, chỉ muốn đánh người.

Lâm Khả Vi nhìn Hướng Biên Đình cười mỉm, nhưng lúc quét mắt đến Lâm Vũ Hách, cô liền thu lại nụ cười, trừng mắt, liếc cậu ta một cái.

Lâm Vũ Hách tiếp đón nhóm bạn tìm chỗ ngồi, đi tới nói chuyện với chị cậu ta.

Lâm Khả Vi cầm miếng khăn giấy quạt lên đầu cậu ta, nhỏ giọng nói: "Chị bảo mày mang Tiểu Hướng tới, chứ có bảo mày mang nhiều người như vậy đâu hả."

Ngoại trừ Hướng Biên Đình, Lâm Vũ Hách còn mang theo hai nam, hai nữ.

"Đều là bạn học à?" Lâm Khả Vi nhìn thoáng qua vị trí bọn họ đang ngồi.

"Ừ." Lâm Vũ Hách bắt lấy khăn giấy từ tay bà chị, cầm trong tay gấp lại: "Yên tâm, không bắt chị trả tiền, tụi em nói rồi, AA. Lát nữa tụi em muốn đi chơi trốn thoát mật thất, trước tới chỗ chị ngồi chơi tí."

Lâm Khả Vi hừ cười: "Em có khiếu làm bạn của chị em phụ nữ nhỉ, còn mang theo hai em gái tới." 

"Đâu ra, hai người đó đâu phải em rủ. Người tóc ngắn là bạn gái của thằng bạn chung ký túc với em, người còn lại là bạn thân của bạn gái thằng bạn em, không liên quan gì đến em hết nha." 

Lâm Khả Vi sắp bị cậu ta lòng vòng đến hôn mê: "Vậy hai cậu ấy đều là bạn cùng phòng ký túc của em?" 

Lâm Vũ Hách gật đầu.

Lâm Khả Vi lại liếc sang bên kia, cảm thán một câu: "Soái ca đúng là sinh vật hi hữu mà."

Lâm Vũ Hách đần ra hai giây mới hiểu Lâm Khả Vi có ý gì: "Gộp tui lại mà mắng đấy hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!