Chương 8: Hỉ Sự Tang Thương.

Kim Thái Hanh mặc chiếc áo hỷ kia vào, anh lấy dây đỏ buộc vào đòn bánh tét rồi để lên bàn.

Anh còn tự mình dán một chữ hỷ lên cửa tư phòng.

Thái Hanh rót hai chén rượu. Một chén để bên mình, một chén để ở đối diện.

Ghế đối diện, Thái Hanh còn đặt chiếc khăn mùi xoa lên, tựa như tân lang của anh đang ngồi đó.

"Quốc à, đôi tân lang cùng uống rượu giao bôi... thành hôn hạnh phúc, phu thê đồng lòng, bách niên hoà hợp."

Dứt lời, Thái Hanh ngửa cổ uống cạn chén rượu. Anh rải chén rượu của Quốc xuống nền đất.

Anh vươn tay bóc đòn bánh tét ra. Thứ mà bầu trời của anh để lại cho anh.

4

Điền Chính Quốc mất đi, thế gian này mất đi một người, nhưng lại mất trắng hai linh hồn.

Kim Thái Hanh như người mất hồn, lấy hai kỉ vật vô giá ra ngắm nhìn.

Một mảnh giấy nắn nót tên anh.

Một tấm ảnh có anh và người thương.

Bánh tét nguội lạnh không cần cắt nhỏ, Thái Hanh trực tiếp đưa lên miệng, cắn một miếng lớn, nhồi nhét cái bánh không nhân vào miệng.

Nước mắt thương tâm liên tục dâng trào.

Anh thừ người ra nhìn thấy đòn bánh tét chỉ có nếp và đậu.

Phải!

Nó giống anh!

Mất đi máu 'thịt' của mình!

2

Má của Thái Hanh căng phồng, anh chả buồn nhai cứ nhét vào mồm thức ăn dẻo mềm, chẳng có chút sức nóng.

Đến khi chịu không nổi, một lực mạnh từ thực quản đẩy lên, cổ họng không chịu được giày vò nghẹn muốn ói.

2

Nhưng anh ngoan cố khép chặt miệng, không để một miếng bánh nào rơi ra ngoài.

Tại sao lại phải tự hành hạ mình như vậy?

Người ngoài mà biết, chắc chắn sẽ bảo anh lụy tình ngu ngốc!

Nhưng mà nỗi đau mất đi người mình yêu, duy chỉ mình kẻ ngốc này mới hiểu được thôi.

3

Có giày vò bản thân cỡ nào, cũng không đau nổi nữa.

Không đau vì quá đau.

Vì cảm giác Thái Hanh phải chịu, cảm giác vuột tay mất đi cả bầu trời, nó khiến anh vô cảm với những nỗi đau nhỏ nhặt này rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!