Chương 6: Gieo Mình Xuống Sông.

Sáng hôm sau, Chính Quốc dậy sớm lấy đậu, lấy nếp, hái lá dong, lá chuối, chẻ lạt làm bánh tét.

Người mất đi một người trong lòng cũng như cái bánh tét thiếu thịt này vậy. Bên ngoài cứng rắn nhưng bên trong thiếu mất thứ nhân quan trọng nhất trong đời.

4

Chính Quốc cần mẫn gói chặt tay năm cái bánh tét.

Một cái cho cậu ba, tạ tình cậu ba dành cho em.

Hai cái cho cha.

Hai cái để bàn thờ cho má.

Ngồi canh bánh tét mà dăm ba chút Chính Quốc thở dài một lần.

Cha Điền vác cuốc chuẩn bị ra đồng, thấy con trai đang ngồi thẫn thờ trước nồi bánh liền nán lại ngồi xuống cạnh con.

"Cha cũng không biết an ủi bây sao nữa."

Chính Quốc không trả lời, chỉ ngồi nghịch ngợm mấy que củi nhỏ.

Nhìn Chính Quốc một lúc lâu, chắc chắn Chính Quốc không sao, ông mới đứng dậy.

"Thôi, bây đợi cha về nghen. Ngoan!" Cha Điền còn xoa đầu con trai.

Ông chậm rãi vác cuốc bước đi, bỗng nghe tiếng của Chính Quốc thỏ thẻ.

"Cha ơi."

Cha Điền quay đầu: "Sao vậy con?"

Điền Chính Quốc từ từ đứng dậy, hai tay không tự nhiên, gượng gạo duỗi ra. Cha Điền vẫn rất kiên nhẫn đứng chờ.

Vài giây sau đó, Chính Quốc lao đến ôm chầm lấy cha.

3

"Con muốn ôm cha!"

Cha Điền tuy bất ngờ với hành động đường đột này, nhưng cũng rất nhanh xoa lấy lưng con. Ông chỉ nghĩ Quốc nhà ông cần một chỗ dựa an ủi chứ không nghĩ đến chuyện khác.

Một cái ôm thắm thiết, cha con coi như từ biệt.

8

[...]

Kim Thái Hanh buổi tối trằn trọc mãi không ngủ. Tới sáng sớm, mắt bắt đầu lim dim làm một mạch tới gần trưa.

"Thằng Nha đâu?"

"Dạaaa." Thằng Nha chạy một mạch, xộc cả vào phòng.

"Sao mày không gọi tao dậy?"

"Dạ bà hai không cho con kêu, xin cậu đừng phạt con..".

"Má tao đâu?" Kim Thái Hanh không để tâm hắn, cài cúc áo tây hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!