Sáng sớm hôm sau, Taehyung và Jungkook cùng bước ra từ một phòng, cùng xuống nhà ăn sáng.
Vừa thấy mặt, ông nội liền hắng giọng nghiêm khắc.
"Xếp cho hai phòng khác nhau lại chui vào chung một phòng làm gì?"
4
Hai đứa cháu trẻ đang phơi phới tình yêu nhìn thấy ông nội như là lính gác mới gặp đội trưởng, đứng nghiêm trang hơn cả chào cờ.
Jungkook thật thà nhận trước:
"Con sang thay khăn cho anh ấy."
3
Ông nội chẹp miệng mắng:
"Thay có cái khăn rồi ở đó luôn đến sáng, không ý tứ gì cả!"
1
Ông vừa dứt lời, bả vai truyền đến một sự đau đớn quen thuộc. Còn có giọng nói của người phụ nữ quyền lực là hậu phương vững chắc cho ông nữa.
1
"Nó 26 tới nơi rồi, ông còn giữ kiểu này đến khi nào cháu tôi lập gia đình?"
1
Ông nội quay người: "Ui bà đeo trợ thính làm gì đấy? Tháo ra đi, đeo nhiều đau tai."
12
"Không đeo sao biết ông hoạnh hoẹ cháu tôi."
"Tôi dạy dỗ nó tí ấy mà." Ông xoa xoa mu bàn tay bà.
"Dạy tôi đây này, tôi dạy ra cha nó rồi cha nó dạy ra nó đấy."
6
Bà nội bênh cháu thì đương nhiên ông nội không thể làm khó.
Jungkook nghiêng người nói nhỏ với anh.
"Thấy sao? Có bà nội chống lưng không phải sợ gì hết đúng không?"
Taehyung len lén nắm lấy tay cậu, anh thấp giọng.
"Anh nhất định cũng sẽ làm cho em giống bà... Có anh sau lưng thì không phải sợ gì cả."
Hai người đang thì thầm to nhỏ, bà nội lại đột nhiên điểm tên, nhưng rất may, đây là khen chứ không phải mắng nhiếc gì.
"Ông xem chúng nó ở với nhau mặt tươi rói, ông mắng một cái mặt đứa nào đứa nấy ỉu xìu ra không dám cười."
3
Nói rồi bà lại quay sang hai người: "Không cần để ý ổng, bà đây chống lưng cho hai đứa. Cứ thoải mái đi con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!