Đến khi bà cả nhà phú hộ rời đi, Điền Chính Quốc vẫn đau khổ quỳ dưới đất lạnh ôm lấy chân bàn thờ của má.
"Con... cha nghèo quá, không bảo vệ được cho con." Cha Điền khổ tâm ôm lấy đầu con.
Trong lòng Chính Quốc như chết lặng. Một người bề ngoài từ bi, đức độ như bà cả, không ngờ có ngày vì muốn ép cậu về làm bé cho con trai mình mà đến đập cả bàn thờ má cậu.
Nhìn sang người cha đang sốt vó lo lắng cho mình, Chính Quốc nén đau an ủi cha:
"Cha... con không sao. Cha nằm chờ con, con đi mời thầy lang cho cha."
Cha Điền vuốt nhẹ tóc con trai, nhìn thân người lấm lem đất cát, quần áo xộc xệch vì bị đánh.
"Con cũng bị đau mà."
3
"Con không sao. Cha nghỉ ngơi đi." Chính Quốc lắc đầu vỗ nhẹ lưng đỡ cha nằm xuống chõng tre.
Đảm bảo cha đã an yên trên chõng, Điền Chính Quốc lê tấm thân đau rát đi mời thầy lang về chữa thương cho cha.
[...]
Chiều đó, thằng Mang phòng nhì nhà phú hộ lại mang bản mặt hồ hởi chạy sang. Từ xa xa đã nghe tiếng reo vui mừng của nó.
"Quốc ơi! Chú Điền ơi! Tin vui! Tin vui!"
Điền Chính Quốc đang uể oải ngồi bệt xuống đất quạt mát cho cha ngủ, nghe tiếng reo liền bừng tỉnh khỏi cơn thất thần.
Cha Điền cũng tỉnh giấc: "Cái chi vậy con?"
"Hình như là tiếng thằng Mang, thưa cha."
Chính Quốc chống tay xuống đất, khó khăn đứng dậy. Vừa đi tới cửa, thằng Mang đã chạy vọt vào.
"Có tin vui nè."
"Giờ có tin chi, tao cũng không vui nổi đâu mày ơi." Chính Quốc cúi đầu, nước mắt không biết từ đâu chuẩn bị tuôn rơi.
Thằng Mang vẫn rất hí hửng: "Thì cứ nghe đi rồi biết vui à."
Điền Chính Quốc cười mỉm, nụ cười đó không còn tươi sáng, rạng rỡ như trước nữa. Toàn chỉ thấy gượng gạo đến bi thương.
"Thôi. Tao đang buồn, không nghe đâu."
Cậu quay đầu vào, cứ cúi thấp đầu xuống, tránh cho cha nhìn thấy mình khổ tâm sắp khóc mà đau lòng.
Bỗng dưng, từ ngoài cửa có một tiếng nói ấm áp truyền đến. Giọng nói này, âm điệu này, là thứ mà bấy lâu cậu mong chờ.
"Tin anh về cũng không làm em vui được sao?"
13
Điền Chính Quốc đực người ra, bất ngờ không nói thành lời. Mắt trực trào lệ tuôn chầm chậm quay người lại.
Giây phút nhìn thấy người mình thương, nước mắt đã không còn nhịn được nữa, thi nhau lã chã trên gương mặt dịu hiền của Chính Quốc.
Trái tim trong lồng ngực cũng không đợi đánh thức mà tự động bật dậy đập thình thịch.
Điền Chính Quốc vừa mừng, vừa xót. Bao nhiêu gồng gánh mạnh mẽ trên người khi nhìn thấy cậu ba Kim liền được buông xoã cả thảy. Cả thân thể này cũng vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!