Chương 26: Bức Tranh.

"Jungkook... em đang nghĩ gì?" Taehyung đứng ngay sát phía sau, giọng nói nhẹ tênh như thổi tâm tình sâu tận đáy lòng vào tai em.

Jungkook vẫn ngây ngất trước bức tranh điểm tô xanh đỏ chủ đạo. Cậu hít một hơi thật sâu như để trấn tĩnh tâm hồn đang cuồn cuộn sóng dữ.

"Nhìn thoáng qua, có vẻ là người có nước cuốn quanh đang cố gắng cứu lấy người bị lửa thiêu đốt. Nhưng em lại không nghĩ vậy."

Chính bản thân mình đang nói nhưng tự dưng giọng nghẹn lại. Taehyung vỗ nhẹ lưng, dường như anh hiểu rõ tâm trạng của cậu vậy.

"Em cứ nói, anh nghe em đây."

Không phải do Jungkook bi quan, trước giờ cậu rất lạc quan là đằng khác. Chỉ là nhìn bức tranh này, bỗng thấy cả một câu chuyện bi thương phía sau.

"Gương mặt của người thân đầy nước cũng bi lụy không kém gì người thiêu thân trong lửa. Rõ ràng họ đều vươn tay về phía nhau, gương mặt của họ... đều rất mãn nguyện."

1

Cảm giác hiện tại trong lòng Taehyung chính là thở phào nhẹ nhõm. Dù hỏi suy nghĩ của cậu là để xem hai người được mấy phần tâm đầu ý hợp.

Nhưng nếu cậu trả lời sai, đương nhiên anh sẽ thấy có chút gì đó thất vọng.

Thật may! Cậu nói đúng, giống hệt cảm nhận của anh. Điều này còn khiến anh cảm thấy, anh đồng ý yêu đương với cậu là một quyết định sáng suốt.

Tay Taehyung đặt lên vai Jungkook, chầm chậm vỗ vai, tiếp tục lắng nghe lời cậu nói.

"Cả hai người họ đều rất đáng thương. Họ không thể bắt kịp được bàn tay của đối phương nên đã vuột mất nhau."

9

Jungkook quay đầu, nhìn Taehyung, giọt lệ đã tràn ra khỏi hốc mắt.

"Nếu không là của anh, thì sẽ chẳng là của ai."

7

Cảm xúc trào dâng, tâm ý tương hợp, Jungkook không cần nói, Taehyung đã tiếp lời:

"Một người yên nghỉ chốn sông sâu, một người chôn mình trong biển lửa. Nhưng thật may... họ không âm dương cách biệt."

6

Hai người họ mặt đối mặt.

Là Kim Taehyung đối mặt với Jeon Jungkook.

Hay nói đúng hơn, là Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đã tìm thấy nhau.

12

Vượt một kiếp sầu não khổ ải, vượt một kiếp bi kịch tang thương, hai con người ấy lại gặp nhau.

1

Dù không phải gương mặt ấy, tính cách ấy, địa vị ấy. Dù trong trí nhớ không đọng lại chút gì về nhau, nhưng hai trái tim ấy khi gặp lại vẫn rung động vì nhau.

Kiếp trước vì định kiến xã hội, Kim Thái Hanh không dám công khai ôm lấy Điền Chính Quốc.

Kiếp trước vì thân phận con thứ mà không thể đứng dậy tranh giành, lại không kịp xuất hiện ở những thời khắc quan trọng để bảo vệ cho Chính Quốc.

Kiếp này Kim Taehyung vừa gặp Jungkook liền cảm mến, đến bên Jungkook không chút trắc trở nào. Địa vị hiện tại của anh có thể đảm bảo cho Jungkook một đời bình an.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!