Chương 2: Thư Gửi Đến Em.

Cậu ba Kim thi cử phải hai tháng mới về, Chính Quốc cũng vừa ngóng tin vừa phụ giúp cha trang trải cuộc sống qua ngày.

"Quốc, bà mai lại qua..." Cha Chính Quốc lại chẹp miệng nói với con, nhưng Quốc vẫn một lời như cũ.

4

"Cha, con muốn chờ cậu ba về."

Cha Chính Quốc chẹp miệng, lại lắc đầu.

"Người ta giàu có, có chắc là giữ lời với bây không mà chờ. Có khi lúc về còn mang theo tiểu thơ nhà nào đó chớ."

"Thưa cha, cậu ba không phải người như vậy, cha đừng nghĩ sai cho cậu." Điền Chính Quốc cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, tuy cãi nhưng không hỗn.

1

Cha nói vậy, dù miệng bảo vệ cậu ba, nhưng trong lòng Quốc cũng buồn chứ. Lỡ cậu ba trên đó phải lòng với ai thiệt, Chính Quốc biết phải làm sao đây.

Trước nay sự đời vẫn thế, cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đó, cha Quốc tuy nghèo, nhưng mấy nhà lớn đến hỏi Quốc về làm lớn làm bé, ăn sung mặc sướng cả đời, cha Quốc đều nhìn đến con mình một cái.

Chính Quốc không muốn, ông cũng không ép làm chi, tội nó !

5

"Quốc ơi !!!! Quốc ơi!!!! " Tiếng thằng Mang hồ hởi nghe từ phía xa.

4

Điền Chính Quốc ngơ ngác nhìn cha. Cha gật đầu, Quốc mới dám bước ra ngoài.

2

Vừa ra khỏi cửa, giọng nói cao vút của thằng Mang đã vui mừng báo tin.

"Bà hai kêu tao qua đưa thư cậu Hanh gửi cho mày nè." Nó đưa bao thư màu vàng cho Quốc.

Chính Quốc vui mừng cầm lấy lá thư, trân trọng đến mức từ tốn ôm sát lá thư vào ngực mình.

"Cậu ba gửi thư cho tao rồi mày ơi."

Nước mắt chờ đợi cùng bao nhiêu cảm động dâng trào, nhịn không được. Gương mặt tươi sáng của Chính Quốc rất nhanh đã chảy dọc hai dòng lệ chứa chan thương yêu.

"Cậu ba gửi thư cho tao rồi."

Thằng Mang cũng vui thay cho Chính Quốc. Nó là gia nhân của phòng nhì nhà phú hộ nhưng nó cũng thường canh bà giúp cậu ba đi thăm thằng Quốc. Ban đầu bà hai còn cấm cản. Nhưng dần rồi thấy cậu ba lành tính lại, chịu khó học hành thành tài, bà cũng không cản nữa.

"Thôi, tao về đây, còn phải hầu bà hai đi mua lụa nữa."

Định tạm biệt nhưng Chính Quốc bỗng hoang mang níu thằng Mang lại.

"Nhưng mà, tao không biết chữ."

Thằng Mang nhếch mép:

"Ta nói bà hai thương người là không sai mà. Yên tâm, bà hai đã chỉ tao đọc rồi, tao đọc cho mày nghe."

4

Điền Chính Quốc cũng không muốn giao ra thư riêng của cậu ba gửi cho lắm. Nhưng vì không cách nào hiểu được chữ nghĩa, Quốc đành đưa cho người ta đọc hộ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!