"Cậu... Buông tay em ra đi, em ngại." Điền Chính Quốc ngại ngùng cố gỡ bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay to lớn ấm áp của cậu Kim.
55
Trời chiều càng ngả màu vàng cam, hoàng hôn mỹ miều chiếm trọn một góc trời xa trên cánh đồng lúa chín. Cậu ba Kim mỉm cười tươi nhìn em Quốc của mình đang bẽn lẽn ngại ngùng.
"Anh thương mới nắm tay em, có chi đâu mà em ngại."
5
"Cậu... đừng có nói thẳng ra như vậy. Người ta nghe được thì xấu hổ chết." Chính Quốc vừa nói, gương mặt càng hạ thấp xuống.
Cậu ba Kim Thái Hanh lại không cho em Quốc tiếp tục ngại ngùng, cậu nâng cằm em lên, một tay vẫn nắm trọn bàn tay em.
"Xấu hổ cái chi, đợi anh thi đỗ về, anh rước em về làm dâu, lúc đó muốn xấu hổ cũng phải chịu nghen."
21
Điền Chính Quốc trong lòng nửa vui sướng nửa thẹn thùng, nhưng cái cảnh nghèo khốn lại lần nữa vây hãm tâm trí cậu.
4
Điền Chính Quốc là con nhà nghèo, phải bươn chải, làm thuê cuốc mướn cho người ta mới trang trải được qua ngày. Kim Thái Hanh lại là cậu ba nhà phú hộ giàu nhất vùng. Chính Quốc thương cậu, cậu ba cũng thương Chính Quốc. Nhưng phận nghèo nàn sao dám cầu cao...
3
"Cậu thương em em mang ơn cậu nhiều, không dám đòi danh phận cao sang."
Kim Thái Hanh mỉm cười xoa nhẹ đầu em Quốc:
"Em không cần đòi, là anh tự muốn cho em."
6
[...]
Thuyền gỗ vững chắc đứng chờ ở bến, gia nhân lần lượt mang đồ đạc của cậu ba Kim xuống.
Lúc này, ở trong nhà chánh, cậu ba Kim thắp cho ông phú hộ nén hương, rồi lạy má cả trước khi lên đường đi thi.
"Con thưa má cả con đi." Kim Thái Hanh cúi nhẹ đầu, tay rất lễ phép đặt trước bụng.
Má cả thể hiện ra khí độ của chánh thê, ôn nhu hiền lương nhân từ với con của vợ thứ dặn dò vài điều khi lên đường. Bà còn đứng dậy xoa đầu Thái Hanh.
"Thái Hanh con, ráng giữ sức khỏe rồi học hành thiệt tốt, cả họ chờ tin bay vinh quy bái tổ đó nghen."
"Dạ, con cảm ơn má cả."
Thái Hanh nói lời từ biệt với chính phòng rồi, má ruột của Thái Hanh mới khép nép tiến lên.
"Em thưa chị cả, em xin chị cho em tiễn thằng ba đến bến sông."
Cốt nhục phân li, má cả cũng không muốn làm người xấu. Dù nét mặt hơi đanh lại chút, nhưng vẫn cho phép má hai tiễn con ruột lên đường đi thi.
Má hai vừa cầm tay Thái Hanh vừa bịn rịn dặn dò.
"Lên trên đó nhớ viết thư về cho má báo bình an nghen con."
"Dạ má."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!