Liệt kê ra yêu cầu của đề bài xong rồi ghi các công thức liên quan lên giấy nháp, xong xuôi Dương Thời Dữ đẩy tờ giấy nháp kia qua đến trước mặt Cận Chu.
"Em tính lại thử đi."
"Dùng công thức này hả?" Cận Chu tay trái cầm một cây tăm xiên một miếng táo nhét vào miệng, tay phải viết viết vẽ vẽ lên giấy nháp, cuối cùng cũng tính ra được một dãy số, vừa hay là chọn đáp án C: "Thế mà đúng thật."
"Chỉ cần dùng đúng công thức thì đề bài này sẽ không khó nữa."
Dĩa trái cây đã hết từ lúc nào không hay, kim đồng hồ đã chỉ đến ba giờ chiều, Dương Thời Dữ nhét một chồng sách đã thu dọn xong vào trong balo: "Hôm nay đến đây thôi, lần sau chúng ta giải tiếp."
Tiếng ghế bị đẩy ra sau vang lên, balo đen được Dương Thời Dữ đeo lên vai.
Cận Chu kéo tay Dương Thời Dữ lại, ngửa cằm lên nhìn anh: "Thầy Tiểu Dương ơi anh ở lại chơi game với em đi."
"Chơi game?" Hàng chân mày sau cặp kính gọng đen khẽ nhíu lại.
"Cha mẹ em ăn tối xong mới về cơ."
Hôm nay trong đơn vị của cha Cận Chu có việc, cả cha lẫn mẹ cậu đều không ở nhà.
Cơm trưa, cơm tối và cả trái cây cho giờ học thêm đều đã chuẩn bị sẵn.
Nếu hôm nay không có tiết học gia sư thì chắc đã là ngày tự do nhất của Cận Chu từ lúc lên lớp mười hai đến giờ.
"Chú và dì đã đồng ý cho em chơi game chưa?" Dương Thời Dữ hỏi.
"Hai người đó cũng đâu biết được." Cận Chu bĩu môi: "Chỉ cần anh không nói cho họ thì chúng ta sẽ vô cùng an toàn luôn."
Balo đen lại được đặt trở về trên ghế, Dương Thời Dữ lấy một quyển Luật hình sự ra, ngồi xuống ghế: "Anh trông em làm bài tập."
Phản ứng đúng như trong dự liệu, Cận Chu cũng không cảm thấy thất vọng lắm.
Máy chơi game đã bị cha mẹ khoá vào trong tủ từ lâu rồi, nếu mà Dương Thời Dữ đồng ý chơi game với cậu thật thì ngược lại cậu còn phải suy nghĩ xem phải biến đâu ra được máy chơi game nữa.
"Thầy Tiểu Dương ơi." Cận Chu chống cằm lên tay, nhìn trang bìa của cuốn sách trong tay Dương Thời Dữ: "Lên đại học thì sẽ phải học cái gì đấy?"
"Học lý thuyết và thực hành." Tầm nhìn của Dương Thời Dữ vẫn đặt trên trang giấy màu vàng nhạt, ngón tay khẽ lật qua trang tiếp theo.
"Học xong đại học là có thể làm thẩm phán luôn rồi hả?" Cận Chu lại hỏi.
"Vẫn chưa được." Chắc là vì nhắc đến đề tài mà mình hứng thú nên Dương Thời Dữ khép sách lại, đưa ngón giữa lên đẩy cặp kính gọng đen trên sóng mũi: "Còn phải thi đậu rất nhiều bài thi nữa."
"Em ghét nhất là thi cử đó." Cận Chu thở dài một hơi, giơ hai tay lên duỗi người một cái: "Chắc là em không hợp làm thẩm phán đâu."
"Em bây giờ vẫn còn sớm, thi xong đại học rồi tính đi." Dương Thời Dữ nói xong lại muốn mở quyển sách trong tay ra, nhưng anh bỗng dưng dừng động tác lại, đưa tay cầm cánh tay của Cận Chu lên hỏi: "Chỗ này của sao thủng một lỗ vậy?"
Cận Chu thuận theo tầm mắt của Dương Thời Dữ, cậu ưỡn vai mấy cái mới phát hiện ra ngay chỗ dưới nách của mình không biết bị thủng một lỗ to khoảng móng tay cái từ lúc nào không hay.
"Cái áo này lởm quá vậy." Cận Chu nhanh nhẹ cởi cái tay dài trên người mình ra, cơ thể non nớt lập tức loã lồ ra ngoài.
Cậu đi đến tủ quần áo lấy một cái áo khác ra, lúc quay người lại thì vừa đúng lúc bắt gặp Dương Thời Dữ đang rời mắt khỏi sau lưng cậu.
"Nhà em có hộp kim chỉ không?" Dương Thời Dữ hỏi.
"Có.
Thầy Tiểu Dương, anh biết vá đồ hả?" Trong mắt Cận Chu loé lên một tia hứng thú, cậu đi đến phòng của cha mẹ mình để lấy hộp kim chỉ và cái áo tay dài vừa cởi ra đưa cho Dương Thời Dữ.
"Lúc nhỏ từng tự vá cho mình rồi." Anh xỏ chỉ cũng không thuần thục lắm, nhưng theo từng đường kim thì lỗ thủng trên áo cũng dần nhỏ lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!