Chương 6: Một Lời Không Hợp

Cận Chu không trả lời ngay lập tức, giả vờ nhìn vào những tấm ảnh, để tranh thủ thời gian suy nghĩ.

Dương Thời Dữ thận trọng cẩn thận, lại đội một chiếc mũ bóng chày.

Camera gần đó chắc chắn không chụp được khuôn mặt của hắn.

Mà hắn lại đậu xe ở một con phố hẻo lánh, có lẽ là cố tình tránh camera và không muốn tiết lộ hành tung của mình.

Từ góc độ này, cảnh sát có lẽ hoàn toàn không có cách nào nắm được thông tin của Dương Thời Dữ, cho nên rất hiển nhiên, Cận Chu đã trở thành bước đột phá duy nhất........ Sao cậu lại trở thành đồng đội heo rồi?

Một lúc sau, Cận Chu đặt tấm ảnh xuống, dáng vẻ như thường lệ nhìn Nhậm Văn Lệ nói: "Tôi không biết."

"Cậu xác định?" Nhậm Văn Lệ nhướng mày, hiển nhiên là không tin lời Cận Chu nói, "Hai người các cậu đi rất gần nhau."

"Đi rất gần không có nghĩa là quen biết, đúng không?"

Cận Chu nhớ rõ, sau khi ra khỏi khu nhà ngang, Dương Thời Dữ đã đi ở phía trước, từ đầu đến cuối không hề nói một lời nào với cậu.

Còn ở nơi hai người cùng lên xe, Cận Chu cơ bản có thể chắc chắn rằng không có camera ở đó, bởi vì nếu cảnh sát lấy được biển số xe, khẳng định họ đã sớm điều tra ra danh tính của Dương Thời Dữ, không đến mức phải tra hỏi cậu như thế này.

Nhậm Văn Lệ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, bất động nhìn Cận Chu.

Một lúc sau, có lẽ là không nhìn ra được bất kỳ sơ hở nào, cô đổi một cách khác, hỏi: "Tối hôm qua khi nào thì cậu về đến nhà?"

Cận Chu suy nghĩ một chút: "Khoảng mười một giờ."

Khu ổ chuột cách khu phố cũ không xa.

Cả hai đều có địa hình phức tạp, phạm vi giám sát không toàn diện, thời gian Dương Thời Dữ lái xe đưa Cận Chu về nhà thực ra không chênh lệch nhiều so với thời gian Cận Chu tự đi bộ về nhà.

Nó chỉ phụ thuộc vào việc Nhậm Văn Lệ có nắm chặt không chịu buông, tra hỏi cách thức Cận Chu trở về nhà hay không.

Nhậm Văn Lệ trầm mặc, lật xem tài liệu trong tay, ở nơi cô không nhìn thấy, lưng Cận Chu căng chặt lại.

May mắn thay, sau sự im lặng khiến người nghẹt thở, Nhậm Văn Lệ lại vòng trở lại động cơ Cận Chu đi đến khu nhà ngang, hỏi Cận Chu làm sao biết được địa chỉ cụ thể nơi ở của Vương Đại Vinh.

"Cầm ảnh chụp đi hỏi thăm xung quanh." Cận Chu thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên bịa ra một cái cớ, nhưng vẻ mặt vẫn như lúc nãy, không lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

"Cậu không tin tưởng phía cảnh sát sao?" Nhậm Văn Lệ thu hồi tầm mắt sắc bén, đổi trở về giọng điệu nói chuyện thường ngày, "Chuyện của cha mẹ cậu, phía cảnh sát nhất định sẽ điều tra rõ ràng."

"Không phải là tôi không tin." Cận Chu cuối cùng cũng bắt được cơ hội thở dài một hơi, đem căng thẳng trong lòng cùng thở ra, "Tôi chỉ là không muốn bị động chờ đợi tin tức."

Lại nói, Cận Chu và Nhậm Văn Lệ quen biết nhau trong một tình huống khá kịch tính.

Một khách hàng đến tiệm sửa xe của Cận Chu, yêu cầu thay cản trước(*) và kính chắn gió.

Cận Chu nhìn thấy cản trước xe có một vết lõm, kính chắn gió bị nện thành một cái hố lớn, vì vậy lắm mồm hỏi vài câu, nhưng lại thấy phản ứng của người khách hàng rất đáng ngờ.

Sau khi khách hàng rời đi, Cận Chu cẩn thận kiểm tra toàn bộ chiếc xe, phát hiện vết máu đã được lau chùi ở trong cốp xe, bởi vậy đã vạch trần ra một vụ án gây tai nạn rồi giấu xác.

Khi đó, Nhậm Văn Lệ vẫn đang làm việc trong Cục Cảnh Sát, thấy Cận Chu lý giải được mọi tình tiết của vụ án, quả thật không thể tin rằng cậu chỉ là một thợ sửa xe.

Hai người sau này dần trở nên quen thuộc, Nhậm Văn Lệ cũng chứng kiến ​​Cận Chu vượt qua kỳ thi tư pháp.

Cho nên Cận Chu tự đi điều tra vụ án của cha mẹ mình, Nhậm Văn Lệ cũng không thấy lạ chút nào, thậm chí còn biết rằng ngăn cản Cận Chu là việc làm vô ích.

Chủ đề dần dần lệch khỏi vụ án giết người, Nhậm Văn Lệ kịp thời dừng lại, chỉ vào Dương Thời Dữ trong tấm ảnh, hỏi Cận Chu: "Cậu nhớ kỹ lại xem, người này có đặc điểm gì không?"

Lúc này, Cận Chu mới hoàn toàn thả lỏng, bởi vì Nhậm Văn Lệ rõ ràng đã tin lời cậu nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!