Chương 24: (Vô Đề)

Trong nhà ăn của toà sáng rực, các cán bộ công an đang yên lặng ăn cơm trưa, hưởng thụ giờ nghỉ trưa rảnh rỗi này.

Thỉnh thoảng có người muốn nói chuyện cũng sẽ cố hạ thấp giọng hết cỡ, không đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh ở nơi đây.

"Thẩm phán Dương, hôm nay xuống sớm quá vậy?" Một thẩm phán ngồi đối diện Dương Thời Dữ tán gẫu với anh vài câu.

Bình thường Dương Thời Dữ sẽ đợi nhà ăn vắng người một chút rồi mới xuống, rất hiếm khi giống hôm nay, chen vào hàng người đông đúc thế này.

"Hôm nay đói sớm." Dương Thời Dữ thuận miệng trả lời một câu rồi nhanh chóng đổi chủ đề: "Vụ kiện thẩm phán trưa nay có thuận lợi không?"

"Cũng được, luật sư của nguyên cáo đúng là có hơi lợi hại đấy, tuyên truyền sai sự thật mà cãi đến thành lừa đảo luôn." Đối phương nói đến đây thì hình như nhớ ra gì đó, lại nói: "Tôi nhớ trước đây cũng từng có một luật sư não to đã cãi một vụ từ tội gây rối trật tự công cộng thành cản trở thi hành công vụ mà nhỉ."

Dương Thời Dữ rũ mắt xuống nói: "Chính là cậu ấy."

"Anh nói cái cậu đó ấy à?" Một thẩm phán khác tiếp lời: "Đó là con trai của thẩm phán trưởng toà án hình sự bên chúng ta đấy."

"Thế hả? Tôi đã bảo mà, mồm mép lanh lợi, luật sư bị cáo hoàn toàn không nói lại cậu ta."

Hai người trò chuyện với nhau đều không ý thức được chuyện tại sao Dương Thời Dữ lại biết được luật sư của vụ án tuyên truyền sai sự thật là ai.

Dương Thời Dữ ngẩng đầu lên, tiếp tục hỏi người đối diện: "Tuyên truyền sai sự thật sao lại trở thành lừa đảo rồi?"

"Cũng không phải là bị phán lừa đảo thật." Thẩm phán đối diện nói: "Cả hai bên đều đồng ý hòa giải, nhưng tiền hoà giải lại dựa theo tiêu chuẩn lấy một đền ba của tội lừa đảo để tính, tổng cộng bốn mươi tám vạn, cậu nói xem có đỉnh hay không?"

Dương Thời Dữ lại rũ mắt xuống, khẽ cong môi nhẹ đến không ai thấy được: "Đúng là một nhóc lưu manh thật mà."

– "Tôi vẫn chọn hoà giải đi."

Kết quả do dự nãy giờ là La Tuyết Tình lựa chọn nhận khoản tiền hoà giải bốn mươi tám vạn và ký cam kết bảo mật, không thể tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Lòng tốt thì lúc nào cũng hiện hữu đó nhưng so với hiện thực thì còn cách rất xa.

Ra khỏi toà án, Cận Chu và La Tuyết Tình đi về hướng thang máy, biểu cảm của La Tuyết Tình từ đầu đến cuối vẫn chưa thể thả lỏng được, hỏi Cận Chu: "Luật sư Cận, có phải cậu thấy tôi là một người không có nguyên tắc gì không?"

"Hả?" Cận Chu nghe thấy thế thì có chút ngoài ý muốn: "Tại sao?"

"Ban đầu lẽ ra là muốn cảnh báo những người tiêu dùng khác," La Tuyết Tình thấp thỏm không thôi: "Kết quả là tôi lại nhận phí bịt miệng từ chỗ bọn họ."

Hoá ra là chuyện này, Cận Chu bật cười, ra vẻ không sao nói: "Bình thường thôi mà, có ai mà chê tiền đâu chứ?"

Bản tính của con người vốn dĩ là ích kỷ, chỉ là phạm vi ích kỷ không giống nhau thôi.

Có người chỉ biết đến bản thân mình vì thế phạm vi ích kỷ chỉ có chính bản thân họ.

Có người lại thích hi sinh vì tình yêu vì thế phạm vi ích kỷ của họ sẽ bao gồm những người họ yêu thương.

Ích kỷ và vô tư chỉ là hai khái niệm tương đối mà thôi, Cận Chu tin là so với những người tiêu dùng xa lạ kia mà nói thì La Tuyết Tình sẽ nguyện ý dùng số tiền này để lo cho cuộc sống của con trai mình tốt hơn thôi.

"Nhưng mà." La Tuyết Tình hình như vẫn không thể yên tâm được: "Tôi tốt xấu gì cũng là một phóng viên…"

"Thả lỏng chút đi." Cận Chu an ủi cô: "Phóng viên cũng phải có cuộc sống riêng mà."

Hai người rất nhanh đã ra đến cổng toà án, lúc này phía sau bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Luật sư Cận."

Cận Chu dừng bước quay người lại xem thử, chỉ thấy Hà Vận Thăng hùng hổ đi về phía cậu.

"Từ đầu cậu đã nghĩ tới cái hướng đi này rồi chứ gì?" Hà Vận Thăng cực kì phẫn nộ nói: "Thủ đoạn của cậu bẩn thật đấy!"

Cận Chu không nhịn được phì cười: "Mấy người có thể không hoà giải mà? Giờ cứ để cho đăng báo lên đi rồi bỏ tiền ra tìm quan hệ xã hội dập xuống."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!