Vào ngày cha mẹ gặp tai nạn, cũng là ngày Cận Chu tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Một chiếc xe tải quá trọng đã đột ngột chuyển làn đường, tông vào chiếc xe do cha Cận Chu điều khiển khiến nó vỡ tan tành.
Cận Vĩ và vợ chết ngay tại chỗ, không có cơ hội cứu chữa, tài xế xe tải đã vơ vét hết của cải gia đình để bồi thường, cuối cùng lĩnh án 6 năm tù về tội gây tai nạn giao thông.
Trông có vẻ như chỉ là một tai nạn bình thường, Cận Chu không ngờ rằng còn có nội tình phức tạp ở đằng sau đó.
Tính toán ngày tháng, người tài xế xe tải đó
- cũng chính là Vương Đại Vinh mà Nhậm Văn Lệ nói đến, có lẽ đã sớm ra tù rồi.
Mà Cận Chu thì sao?
Thi đại học thì bỏ thi hai môn, đừng nói đến trường Đại học Chính Pháp mà cậu hằng ao ước, đến cả trường đại học phổ thông hạng 3 cậu cũng không thi đậu.
Thật vất vả mới gượng dậy được, dự định sẽ học lại một năm, vậy mà khi cậu tìm Dương Thời Dữ nhờ hắn phụ đạo cho mình, cái người từ trước giờ luôn đối xử ôn nhu, nhẫn nại với cậu, lại hờ hững nhìn cậu hỏi: "Tại sao nhất định phải thi vào trường đại học này?"
Lý do khiến Cận Chu muốn vào Đại học Chính Pháp, ngoài việc bị ảnh hưởng từ gia đình ra, còn bởi vì đây là ngôi trường mà Dương Thời Dữ theo học.
Dương Thời Dữ chính là học bá ở trường đại học Chính Pháp, bắt đầu từ năm nhất đã phụ đạo cho Cận Chu, hắn lớn hơn cậu 3 tuổi.
Lúc Cận Chu mới lên cấp 3, ham chơi không thích học hành nền thành tích học tập chẳng ra làm sao, nhưng sau khi được Dương Thời Dữ phụ đạo, thành tích của cậu đã bắt đầu tăng hạng.
Vào đêm trước ngày thi đại học, vì để khích lệ Cận Chu, Dương Thời Dữ đã hứa hẹn với cậu rằng sau này hai người sẽ cùng làm thẩm phán.
Nếu không có tai nạn ngoài ý muốn năm đó, Cận Chu có lẽ đã trở thành đàn em khóa dưới của Dương Thời Dữ, nói không chừng hiện tại cũng đang làm việc trong tòa án.
Nhưng mà trên đời này không có nếu như, vận mệnh thật biết cách trêu đùa người khác.
Sau vụ tai nạn của cha mẹ Cận Chu, Dương Thời Dữ đột nhiên như trở thành một người khác, nói rằng công việc thẩm phán ít tiền lại bận rộn, không có gì tốt để ao ước, hắn nói rằng mình sắp tốt nghiệp, không có thời gian để phụ đạo cho Cận Chu nữa.
Khoảng thời gian đó, Cận Chu rất mơ hồ, hoàn toàn mất phương hướng.
Cậu từ bỏ việc học lại và đến một tiệm sửa xe để tìm việc làm.
Sau đó, quen biết với Lưu Vĩnh Xương và một đám hồ bằng cẩu hữu.
Đối với Dương Thời Dữ ở phía bên kia—
"Hiện tại bắt đầu phiên tòa."
Người đàn ông ngồi giữa ghế xét xử gõ xuống pháp chùy, tầm nhìn xuyên qua thấu kính của cặp kính gọng vàng hướng xuống tập tài liệu đang mở.
Dây đeo kính rũ xuống chiếc áo thẩm phán, đung đưa qua lại theo động tác nghiêng đầu đọc tài liệu của người đàn ông.
Giọng nói một hỏi một đáp của kiểm sát viên và bị cáo nhanh chóng vang lên trong phòng xử án, có lẽ nghe thấy nội dung không hài lòng, người đàn ông khẽ cau mày, ngước mắt lên nhìn bị cáo, lạnh lùng nói: "Hiện tại đang là lúc thẩm vấn, vẫn chưa tới thời điểm bị cáo ăn năn sám hối."
Phía sau là một phòng xử án vắng vẻ, chỉ có một vài người thân của bị cáo và người bị hại đang ngồi, vì vậy ánh mắt của người đàn ông không tránh khỏi quét đến Cận Chu đang ngồi trong góc.
Chỉ tạm dừng một giây, tầm mắt liền thu trở về.
Cận Chu đột nhiên cảm thấy có chút buồn chán, nhớ lại lúc vừa mới lấy được bằng luật sư, cậu cũng giống như hôm nay, đến xem phiên tòa xét xử của Dương Thời Dữ.
Lúc đó, Dương Thời Dữ mới trở thành thẩm phán không bao lâu, hắn đã rất ngạc nhiên khi thấy Cận Chu ngồi trong phòng xét xử, thậm chí còn làm sai trình tự thẩm vấn.
Nhìn phản ứng của Dương Thời Dữ lúc này, có vẻ như hắn càng ngày càng quen với sự có mặt của Cận Chu trong phiên tòa, còn Cận Chu với tư cách là "khách quen" của tòa án, cũng ngày càng quen với việc bị Dương Thời Dữ coi như không khí.
Kết thúc phần thẩm vấn của kiểm sát viên, Dương Thời Dữ nhìn bị cáo, giọng nói không chút gợn sóng mà đặt câu hỏi: "Bị cáo cùng người bị hại kết hôn bao lâu rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!