Chương 6: (Vô Đề)

Có những lời hứa chỉ gió thoảng, mây bay, nhưng cũng có lời hứa khắc sâu vào tâm trí.

"Có một tình yêu như thế." Nhật Minh đọc tiêu đề cuốn sách mình vừa giật lấy.

"Trả sách cho tớ." Thỉnh thoảng mỗi sáng Yến Nhi hay xuống dưới sân ký túc xá này để ngồi, nơi ghế đá tọa lạc dưới những hàng cây. Nhưng có lẽ từ nay không gian riêng tư này đã bị gã điên kia lấy mất.

Nhật Minh giơ cuốn sách lên cao, mặc cho Yến Nhi nhún chân, đưa tay lên với. "Sao em không đồng ý kết bạn với tôi?"

Đúng là thứ chân dài đáng ghét, chỉ giỏi ăn hiếp những người chân ngắn như cô. "Kết bạn gì?" Cô giả vờ không biết. Mà sao hắn ta dám kêu cô là em. Lại láo toét nữa rồi.

"Kết bạn Facebook." Anh thỏa chí khi thấy sự bất lực của Yến Nhi trong việc giành lại cuốn sách từ tay mình. Cứ cho cô nhún chân cao hơn nữa, thì việc giật lấy cuốn sách từ tay anh cũng là điều không thể. Anh còn chưa nhún chân lên cơ mà.

"Ờ thì." Cô ầm ờ. "Tớ có biết gì đâu. Chút nữa tớ sẽ về đồng ý được chưa."

Anh nhếch môi. "Không. Giờ em đồng ý, thì tôi mới trả sách lại." Muốn lừa anh sao, đâu dễ như vậy.

"Tớ để quên điện thoại ở phòng rồi." Cô giả vờ nói láo.

Nhật Minh tất nhiên đã đoán trước được, nên một tay giơ sách lên cao, tay còn lại liền móc điện thoại ra và gọi. Yến Nhi thấy vậy nên liền giật mình, cô quên bấm điện thoại im lặng rồi. Chưa biết xử lý làm sao thì chuông điện thoại của cô đã reo lên.

"Ủa, sao điện thoại lại ở đây ta?" Cô giả vờ chống chế.

Anh tắt cuộc gọi. "Em đồng ý đi."

Chả muốn ăn thua với hắn, với lại nghĩ kết bạn cũng chả mất mát gì, cô có thể chặn hắn kia mà. "Nếu tớ đồng ý xong thì cậu phải trả sách lại cho tớ đấy." Vậy là hay nhất, cô không muốn dây dưa với tên điên này.

"Deal." Anh khẽ cười vì giao kèo đã được lập.

Cầm điện thoại lên, cô lập tức vào Facebook. Có điều cô đã xóa lời mời rồi. Giờ bấm vào thanh "Bạn bè", nó không hiện ra gì cả. Hoàn thao tác không được, bây giờ điều khả thi nhất là gởi lại lời mời kết bạn cho hắn. Nhưng tên của hắn là gì, cô lại quên mất tiêu. Cái gì đó dính dáng đến chữ "Minh", nhớ lại mang máng chỉ có như vậy, nên cô liền mạo hiểm nhập chữ "Nhật Minh" vào ô tìm kiếm.

"Làm gì lâu vậy?" Anh cảm thấy quá lâu. Vào mạng xã hội, bấm đồng ý kết bạn, thao tác có mất mấy giây đâu. Nghĩ đến đây thì hai chữ "từ chối" bỗng hiện ra to đùng ở trong đầu anh.

Cô giả vờ nói láo. "Wifi ở đây yếu quá nên vào lâu."

Cả đống người có tên Nhật Minh hiện ra, nhưng biết cái nào là của hắn. Avatar của hắn, cô lại quên nữa rồi. Ngước mắt thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, cô đành phải thú tội, trước khi hắn nổi giận.

"Tên của cậu là gì nhỉ?" Cô phải khẽ cười để xoa dịu cơn thịnh nộ của hắn.

Anh biết ngay mà. "Em dám từ chối tôi?"

Cô lại tỏ ra mình vô tội. "Đâu có, tại lúc nãy tớ bấm nhầm."

Tất nhiên anh thừa biết gương mặt này đang biểu lộ một sự nói dối trắng trợn, nhưng vì mục đích cao cả, anh đành phải nuốt hận bỏ qua. "Đưa máy đây."

Cô không hiểu. "Làm gì?" Hắn lấy điện thoại cô làm gì, hắn biết số của cô rồi mà. Chút nữa quên, ai dám cho hắn số của cô nhỉ, cô mà biết được, cô nhai đầu.

"Tìm giúp em chứ làm gì." Anh muốn giận thật sự.

Cô cảm thấy không cần. "Nói tên đi, tớ tìm cho."

"Biết avatar của tôi là gì không?" Anh liếc mắt.

Cô bĩu môi. "Không." Làm như là người nổi tiếng nên cô phải biết ấy.

Vì mục đích muốn được trở lại không gian yên tĩnh, nên cô lại đành phải nhịn. Đưa máy cho hắn và hắn cũng trả cuốn sách lại cho cô. Ngồi xuống bên cạnh, cô nhìn vào điện thoại và mới biết avatar của hắn là gì. Bức hình chụp hắn đứng bên cạnh một chiếc cây nào đó và đang nhìn về phía mặt trời. Nói chung bức hình đẹp thật, nhưng chủ yếu là nhờ app chỉnh sửa là chính.

Nếu chụp thường thì làm gì có hoàng hôn nào mà đẹp như vậy.

"Cậu để avatar như vậy, thì sao tớ biết được là cậu." Cô viện cớ chống chế cho việc mình từ chối lời mời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!