Chương 36: (Vô Đề)

Quyết tâm tối nay sẽ nói rõ tình cảm của mình với Nhật Minh, điều đó khiến Yến Nhi bồi hồi, háo hức suốt cả buổi chiều tan ca. Nhanh chóng "make up" đơn giản và lựa chọn cho mình một trang phục tao nhã, cô liền đánh xe tới bệnh viện Hoàng Gia.

Giữa đường tạt ngang qua tiệm bánh "HD Cake", cô mua một "set" bánh su kem nhiều loại. Đây là loại bánh anh và cô đều thích ăn, bởi sự mềm mại, thơm ngon, béo ngậy và mỗi loại bánh đều tỏa ra một hương vị đặc trưng của mình. Set lớn có mười sáu cái, set nhỏ thì chín cái su kem, không nghĩ ngợi nhiều, cô quyết định chọn set lớn cho mình và anh.

Cầm hộp bánh trên tay, cảm giác háo hức muốn gặp anh tỏ tình, khiến cô nhớ về những ký ức xưa. Thật ra đây không phải là lần đầu, cô đã từng một lần muốn thổ lộ với anh về tình cảm của mình, chỉ có điều hôm đó cô bỗng nghẹn ngào không thể nói ra. Khi ấy…

"Sáng mai ông Minh bay sang Anatole, bà có ra tiễn không", đó là tin nhắn của Mỹ Linh gởi đến cô. Những dòng chữ khiến cô trằn trọc cả đêm để suy nghĩ quyết định có nên nói thật lòng mình hay không. Tất nhiên là cô sẽ ra tiễn anh cùng với mọi người, cô chỉ không biết có nên tỏ tình hay im lặng mà thôi.

"Em thà thổ lộ tình cảm của mình, còn hơn phải chờ đợi anh nói tiếng yêu", câu nói của Thanh Vy với Hải Thạch trong bộ phim "Ngày Hôm Qua" bất ngờ hiện lên trong đầu, vô tình đã trở thành nguồn cảm hứng và sức mạnh để cô quyết định nói ra lòng mình.

"Cám ơn bác tài nhé." Bảo Khôi đưa tiền taxi cho tài xế.

Thiên Bình liền gọi điện thoại. "Đang ở đâu vậy bạn?"

"Cổng số chín." Nhật Minh đáp.

"Cổng số chín, mọi người." Thiên Bình thuật lại.

Nhật Minh đang ngồi đợi ở ghế, thấy lũ bạn đi tới, tâm trạng buồn rầu bỗng vơi đi. "Đã bảo mọi người đừng tới mà."

"Mấy năm nữa mới gặp lại, không tới sao được." Thảo My liếc mắt.

Khánh Đan tò mò. "Ủa, Tết không về hả ông?"

Nhật Minh đáp. "Tôi cũng không biết nữa, nếu sắp xếp xin nghỉ được, thì tôi sẽ về thăm mọi người."

Bảo Khôi lắc đầu. "Thôi đừng về."

Mỹ Linh thúc tay vào người Bảo Khôi. "Gì vậy cha nội?"

"Chứ về chơi vài ngày rồi bay qua lại, sao phải mệt vậy." Bảo Khôi giả vờ trêu chọc. "Mắc công phải ra tiễn nữa."

Nhật Minh quay lại nhìn quầy kiểm soát và cảm thấy đã đến lúc phải đi. "Thôi tới giờ rồi, tôi đi nha. Mọi người ở lại mạnh khỏe."

"Đi mạnh khỏe nha bạn. Khi nào rảnh call về nói chuyện cho vui." Thiên Bình khẽ cười.

"Nhớ giữ gìn sức khỏe nha ông." Khánh Đan vẫy tay.

Bảo Khôi vỗ vào mông Nhật Minh. "Mạnh khỏe nha mày."

Mỹ Linh thấy Yến Nhi vẫn chưa nói gì, nên liền biết ý nháy mắt với mọi người. "Chúng ta đi thôi. Để hai người họ nói chuyện."

"Nói nhanh nhanh đi nha. Kẻo máy bay đi mất đó." Bảo Khôi lém lỉnh trêu chọc.

Mỹ Linh đánh vào lưng Bảo Khôi. "Cái đồ điên này."

"Á." Bảo Khôi giật phắng người. "Gì vậy bà nội?"

"Có im đi không." Mỹ Linh trợn mắt.

Nhật Minh lúc này nhìn Yến Nhi trìu mến. Từ lúc nãy đến giờ, anh thấy cô cứ im lặng chả nói gì. "Minh đi nha. Nhi ở lại mạnh khỏe. Nhớ phải tới bệnh viện tái khám thường xuyên đấy."

"Nhi biết rồi." Cô bặm môi cười. "Tặng Minh này."

Nhật Minh nhận lấy con gấu bông Teddy nhỏ xinh màu trắng. "Cảm ơn Nhi nhé." Anh ôm vào lòng, như thể muốn ôm người vừa tặng nó cho anh.

"Thật ra." Cô ngước mắt nhìn anh. "Nhi muốn nói…" Giây phút đó trong đầu cô bỗng rỗng tuếch không có gì, tựa như một tờ giấy bị xóa trắng trống không, khiến cô chả biết mở miệng nói gì tiếp theo.

Thấy cô nhìn sửng mình, anh liền nhíu mày. "Nhi muốn nói gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!