Chương 3: (Vô Đề)

"Có vấn đề gì với chỗ ngồi mình sao, Quang Vinh?" Giáo viên Thanh Hà thắc mắc khi thấy cậu học trò cứ đứng trầm ngâm nhìn vào chiếc ghế.

Quang Vinh đáp. "Dạ không, cô."

Lúc này Ngọc Trân ngồi ở bàn bên cạnh. "Lại được ngồi với cậu rồi."

"Hi, Trân." Quang Vinh khẽ đáp.

"Lớp mình có ai muốn ứng cử làm lớp trưởng không?" Giáo viên Thanh Hà nói lớn.

Thật ra cô biết rõ lớp trưởng năm ngoái là Ngọc Trân. Nếu như lớp khác thì cô sẽ giữ nguyên như vậy, nhưng với lớp này, cô muốn một người ưu tú hơn, Quang Vinh. Cô hy vọng khi gợi ý như vậy, thì với sự thông minh của mình, Quang Vinh sẽ nhận ra và chắp lấy cơ hội.

Nhật Minh ngồi bên dãy bàn số bốn, nghe cô giáo nói vậy thì liền nhìn sang dãy số hai, nơi Quang Vinh đang ngồi. Cựu lớp trưởng của anh hãy giơ cánh tay lên nào. Ngoài Yến Nhi và Bảo Khôi ra, thì cái lớp này đâu ai biết gì về thời huy hoàng của Quang Vinh. Gã lớp trưởng luôn căng thẳng với tất cả mọi người, nhưng lại luôn dịu dàng với Yến Nhi. Vừa nghĩ, Nhật Minh vừa nhìn lên, cô bé vẫn vậy, vẫn nhỏ xíu trong mắt anh nhưng lại chiếm trọn thế giới của người khác.

"Nếu lớp mình không ai ứng cử, thì cô sẽ để bạn Ngọc Trân tiếp tục làm lớp trưởng?" Giáo viên Thanh Hà nghĩ chỉ còn cách như vậy. Cậu học trò xuất chúng kia có vẻ không hứng thú.

Quang Vinh thấy cô nhìn mình nên liền cúi mặt xuống. Một lần làm lớp trưởng với anh là đủ rồi. Năm xưa, khi ấy vào lớp tám, anh được cô chủ nhiệm lúc đó tin tưởng giao cho vị trí lớp trưởng. Được nửa nhiệm kỳ, nói thẳng ra là qua học kỳ một, lớp bắt đầu ngấm ngầm phong trào "phản cách mạng" và tất nhiên là anh phải dập tắt nó. Tuy hậu quả nặng nề dẫn đến sự suy thoái tinh thần của cả lớp, cũng như việc anh mất tín nhiệm ở nhiệm kỳ sau, nhưng có lẽ với anh, chiến thắng mới quan trọng.

"Vậy bạn Ngọc Trân sẽ làm lớp trưởng tiếp nhé." Giáo viên Thanh Hà quyết định.

Ngọc Trân đứng dậy. "Dạ, nếu cô và mấy bạn đã tin tưởng, thì em sẽ cố gắng hết sức ạ."

Mỹ Linh nghe xong liền bĩu môi.

Thế rồi những tiết học cũng bắt đầu và như Sofia Vasilyevna Kovalevskaya đã từng nói, "sức hấp dẫn của toán học mãnh liệt đến nỗi tôi bắt đầu xao lãng các môn học khác". Quang Vinh không biết câu nói ấy có chắc chắn là của bà ấy hay không, nhưng anh biết một điều rằng, sức hấp dẫn của tình yêu khiến anh xao lãng mọi thứ khác đang hiện diện.

Việc Yến Nhi ngồi ở trên, nó khiến anh thay vì chăm chú vào bài giảng, hay những thứ trên bảng thầy cô đang giảng dạy, thì anh lại cứ thôi thúc muốn nhìn lấy cô. Và tất cả những gì anh nhận được chỉ là mái tóc dài đen nhánh và tấm lưng đang cắm cúi chép bài.

Ngọc Trân ngồi bên cạnh, thấy Quang Vinh cứ nhìn lên Yến Nhi, nên hiển nhiên ghen tức và đố kỵ lại trỗi lên trong lòng, tựa như nấm mọc sau mưa. Xem ra, việc ngồi bên cạnh anh bao năm qua, nó không thể giúp cô gần anh hơn, thế nhưng ai kia xa cáchnhư vậy, nhưng lại chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt của anh.

"Cà phê của Vinh này." Trở lại với thực tại, Ngọc Trân lúc này đặt ly cà phê mới pha thơm phức xuống bàn.

"Thank you, Trân." Quang Vinh đáp, và vẫn như thường lệ, mắt anh vẫn dán vào máy tính.

Cô khẽ cười. "Thanks là được rồi, không cần phải thank you, Trân."

Quang Vinh ngẩng mặt lên. "Ok, Trân." Sẵn tiện anh cũng muốn biết. "À, mọi chuyện tiến triển sao rồi?"

Cô biết anh muốn hỏi gì. "Ngày mai đội sales sẽ bắt đầu chính thức đi làm. Marketing thì hôm nay đã có mặt. Phòng R&D đang làm việc với bên KCS, nội trong hôm nay sẽ có kết quả đánh giá tổng thể. Bên HR vẫn đang tuyển dụng thêm những vị trí khác. Mọi thứ đang đi vào ổn định, và nếu không có gì trở ngại, chúng ta có thể ra mắt sản phẩm vào thời gian dự kiến." Cô là trợ lý của anh kia mà, nhiệm vụ của cô phải nắm bắt được tất cả mọi thứ.

Tiếng gõ cửa vang lên và Khải Huy bước vào. "Dạ, đây là những gì tổng giám đốc cần."

Cái gì vậy, Ngọc Trân liếc mắt sang và thắc mắc không biết bên trong xấp giấy đó có gì. Từ khi về nước đến giờ, cô bỗng ghét thằng nhỏ này dữ. Mà cô làm trợ lý chưa tốt hay sao, mà anh phải tuyển dụng thêm thằng nhỏ này nữa.

"À." Quang Vinh nhìn lên. "Từ ngày mai Trân khỏi cần pha cà phê cho Vinh nữa. Khải Huy sẽ làm chuyện đó."

Một luồng sát khí phóng tới và Khải Huy có thể cảm nhận được nó qua ánh mắt của bà chị Ngọc Trân đang nhìn mình.

Cô hơi hoảng. "Sao vậy? Bộ cà phê Trân pha không ngon sao?"

"Không phải." Quang Vinh ngã người ra sau. "Việc đó là của trợ lý."

Cô cắt ngang lời. "Thì Trân là trợ lý của Vinh mà." Chẳng lẽ cô bị anh đuổi việc. Chẳng lẽ cô phải rời xa anh. Không thể như thế được, mọi thứ chỉ mới bắt đầu tốt đẹp lên kia mà.

"Từ hôm nay Trân sẽ là CFO của công ty." Quang Vinh khẽ cười.

Chief Financial Officer, Giám đốc Tài chính, cô nghĩ thầm rồi ngập ngừng nói. "Trân làm CFO sao?"

Quang Vinh gật đầu. "Ừm, Khải Huy sẽ giúp Trân chuyển sang phòng mới và làm những thứ còn lại." Anh nói tiếng anh. "Congratulation."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!