"Mày biết rõ vì sao mà." Nhật Minh thở dài.
Bảo Khôi chậc lưỡi. "Nếu hai, ba năm trước thì tao không nói. Nhưng bây giờ…"
Nhật Minh ngắt lời. "Bây giờ thì khác sao?"
Bảo Khôi thấy đôi mắt nặng trĩu sự u sầu ấy, anh chàng không thể kiềm được lòng. "Thế mày định chờ tới bao giờ? Mười năm? Hay hai, ba mươi năm nữa?"
Nhật Minh thú thật. "Tao cũng không biết." Đâu phải là anh chưa tỏ tình với Yến Nhi, anh đã từng thử một lần rồi và anh không thích cái cảm giác đau khổ vì bị từ chối.
Quá khứ bắt đầu được hồi tưởng lại, anh nhớ lúc ấy hình như là vào học kỳ hai, của năm lớp mười một.
"Sao hôm nay lại nổi hứng rủ Nhi đi dạo vậy?" Dù sao cũng chiều rồi, cô xem như là đi tập thể dục vậy. Sân bóng này cũng khá lớn, cô nghĩ đi một, hai vòng là được rồi.
Anh lúc này giả vờ nói láo. "Thì thấy trời mát nên rủ Nhi đi dạo thôi." Thật ra hôm nay anh định tỏ tình.
Cô nhíu mày suy nghĩ. "Thế mọi bữa cũng mát mà." Chắc thấy nhiều người đi dạo mỗi chiều nên bắt chước chứ gì, cô nghĩ vậy. Chứ cậu bạn này đâu thích bộ môn đi bộ như cô và Mỹ Linh.
"Thật ra." Anh nghĩ mình nên nói thật. "Minh rủ Nhi ra đây." Anh ấp úng. "Là có chuyện muốn nói."
Cô tò mò. "Chuyện gì?" Cô sực nhớ. "Nhi không cho mượn vở bài tập Lý đâu đấy." Tất nhiên là cô nói vui thôi, chứ nếu anh mượn thì cô vẫn cho.
Anh cảm thấy buồn cười. "Bài kiểm tra Lý vừa rồi, Minh đạt điểm tối đa mà."
Cô đỏ mặt khi nhớ ra thằng cha này giỏi Lý, Hóa hơn mình. Nghĩ nhanh trong đầu, cô phải chống chế lại cho đỡ e thẹn. "Quên nhỉ, thế không cho mượn bài văn nghị luận đâu."
Cô chắc chắn môn này giỏi hơn anh. Điểm tra cuối kỳ môn Văn, cô đạt đến chín điểm lận. Một trong ba bạn cao nhất lớp, và tất nhiên là cô đứng đầu rồi. Kẻ giỏi Lý, Hóa kia, sao bằng điểm cô được.
Anh nghĩ mình nên nói thật. "Minh rủ Nhi ra đây, không phải là để mượn vở, hay mượn bài tập." Anh hít một hơi thật sâu để lấy can đảm. "Thật ra Minh chỉ muốn nói." Dưới ánh hoàng hôn và tán cây đung đưa trong gió, anh bộc lộ tình cảm của mình. "Minh thích Nhi từ lâu rồi." Sự xao động của thiên nhiên tựa như tình cảm của anh dành cho cô. Trái tim vốn yên tĩnh bấy lâu, nay lại rung động bởi một nụ cười.
Cô đưa đôi mắt ngạc nhiên xoe tròn nhìn anh. "Hả?" Gì vậy, không phải đi dạo, cũng không phải mượn vở sao.
Tỏ tình mới là mục đích chính của anh. "Nhi làm người yêu Minh nhé." Anh từng nghĩ mình rất mạnh mẽ, nhưng khi những lời nói được thốt ra, trong anh lại dấy lên nhiều lo sợ, sợ nhất là việc cô sẽ từ chối.
Cô nghĩ mình nên nói thật. "Xin lỗi Minh nhé, Nhi chỉ muốn chúng là là bạn thôi." Tại sao cô lại dễ dàng thốt ra, tại sao cô lại bình tĩnh trả lời, không, thật ra cô run lắm, chỉ là một phản ứng vô thức khi cô bị dồn vào đường cùng mà thôi. Giờ thì phải gắng kiềm lắm, cô mới không bộc lộ việc mình đang run rẩy như thế nào.
"Vì sao?" Anh không hiểu. "Minh có điểm nào Nhi không thích ư? Nhi nói đi, Minh sẽ sửa."
Là cô không thích anh, chứ không phải anh không đủ tiêu chuẩn. Trái tim cô nó vậy, nó không mở lòng với anh thì sao cô biết được. "Không phải, chỉ là Nhi muốn chúng ta là bạn bè thôi."
"Bạn bè?" Mặt anh bắt đầu căng thẳng hơn. "Minh không thích làm bạn với Nhi." Nói xong, anh cảm thấy mình đã chột miệng. "Không, Nhi đừng hiểu lầm, ý Minh không phải vậy."
Tất nhiên là cô hiểu anh lỡ miệng mà, sự bối rối khiến ai cũng vậy thôi, cô cũng đang vô cùng bối rối đây. Cô nghĩ mình nên đi nhanh. "Nhi biết." Cô sực nhớ lại chuyện cũ. "À, ngày xưa Minh nói sẽ cho Nhi ba điều ước đúng không? Nhi muốn sử dụng điều ước thứ hai." Cô nói nhanh để anh khỏi ngắt lời. "Minh đừng thích Nhi, đừng bao giờ tỏ tình với Nhi nữa." Cô gắng gượng khẽ cười. "Vậy nha, Nhi có việc nên đi trước đây." Cô lập tức chạy nhanh về phòng.
Mặc dù cô thích đi bộ, nhưng nó không thể giúp ích cô vào lúc này.
"Nhi", anh định hét lớn nhưng lại chả thể mở miệng. Anh cũng không hiểu vì sao, hay vì lý do gì khiến mình bị từ chối. Hoàng hôn chưa vụt tắt, gió vẫn còn thoảng qua, nhưng mọi thứ lại kết thúc một cách nhanh chóng hơn những gì anh nghĩ. Những câu hỏi liên tục lởn vởn trong đầu và anh không thể lý giải được những điều đó, như thể anh đang bế tắc trong việc giải những bài toán khó, vì không thể tìm ra được đáp án.
Bảo Khôi đang ở trong phòng, thấy nét mặt buồn bã, ủ rũ của bạn mình, Bảo Khôi liền hiểu ra ngay. "Bị từ chối rồi à?"
Anh "ừm" một tiếng đầy nặng nhọc rồi ngồi xuống giường.
Bảo Khôi nhếch môi. "Tao đã nói là đừng hấp tấp rồi. Người khác thì tao không nói, nhưng đây là bé Nhi, người hiểu rõ mối quan hệ của mày và thằng Vinh. Từ hai người bạn thân chuyển thành kẻ thù. Vậy mày nghĩ bé Nhi sẽ chấp nhận lời tỏ tình?"
Anh nhíu mày. "Ý mày là sao?"
Bảo Khôi đáp nhanh. "Theo mày, thì tao nghĩ sao?"
Anh nghĩ nhanh trong đầu. "Mày nghĩ bé Nhi từ chối, vì nghĩ tao cố tình tiếp cận để trả thù thằng Vinh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!