Nói về phía Quang Vinh, sau khi kết thúc cuộc họp, anh liền nhìn đồng hồ. "Cũng trưa rồi, đi ăn thôi."
Trợ lý Khải Huy đi tới. "Tổng giám đốc muốn ăn gì để em đặt ạ?"
Quang Vinh lắc đầu. "Không cần Huy. Xuống căn tin ăn là được rồi."
"Dạ?" Khải Huy ngạc nhiên.
Ngọc Trân khẽ cười. "Nay sao Vinh lại muốn xuống căn tin vậy?" Thật ra cô thừa biết lý do anh muốn xuống đó để gặp ai. Cuối cùng anh đã quyết định lộ diện rồi sao.
Quang Vinh đáp. "Phải xuống ăn thử, thì mới biết chất lượng thức ăn như thế nào chứ. Sếp không ăn, thì sao bắt nhân viên ăn được." Anh nghĩ với lý do này thì không còn gì để thắc mắc nữa.
"Dạ, vậy để em điện xuống trước cho bếp trưởng." Khải Huy cúi đầu rồi bước đi.
Quang Vinh thấy vậy liền kêu lại. "Không cần, cứ xuống ăn như nhân viên bình thường là được rồi." Anh quay sang nhìn Ngọc Trân. "Trân có muốn đi chung không?"
Ngọc Trân mỉm cười. "Vinh đã đi, sao Trân có thể từ chối."
Cởi áo vest ra, Quang Vinh cùng Khải Huy mặc áo sơ mi trắng bước xuống căn tin. Ngọc Trân cũng tháo bảng tên và huy hiệu công ty đính trên áo, trông ba người không khác gì những nhân viên bình thường. Xuống tới nơi, cả ba cũng xếp hàng và lấy cơm như mọi người khác. Cầm khay trên tay và chọn món khi đi ngang qua quầy thức ăn, lấy gì cũng được, nhưng mỗi món chỉ được đúng một phần theo quy định. Nếu chỉ thích một món, có thể lấy thêm phần để bù lại.
Quang Vinh nếm đũa đầu tiên, anh nghiêng đầu cảm nhận hương vị của món gà kho xả. Theo cảm nhận riêng của anh thì không ngon bằng nhà hàng, nhưng mùi vị như thế này cũng khá được.
Khải Huy vẫn ngước mắt theo dõi, sau khi quan sát thấy nét mặt của sếp tổng có vẻ vừa ý, cu cậu mới chuyên tâm dùng bữa của mình.
Quang Vinh muốn biết thêm lời nhận xét khác. "Trân thấy thế nào?"
Ngọc Trân vừa ăn, vừa đáp. "Khá ngon, nhưng nghĩ kỹ lại thì vẫn không bằng căn tin ở trường."
Quang Vinh gật đầu công nhận. "Sao bằng trường mình được." Khoảng thời gian đó, mỗi bữa ăn là mỗi niềm vui của anh trong ngày. Anh ngước mắt lên quan sát và không mất nhiều thời gian để anh tìm thấy hình bóng của Yến Nhi ngồi ở phía xa. Có lẽ từ bây giờ, niềm vui mỗi ngày của anh lại tràn về, như thể ngọn gió xuân ùa về sau những ngày đông lạnh giá.
Khải Huy tò mò. "Trường đại học bán cơm ngon lắm hả chị?" Trường của cu cậu bán cơm như bán lãi. Thức ăn vừa dở, lại vừa đắt.
Quang Vinh đáp thay. "Không, trường cấp ba Sky."
Nhìn sang Ngọc Trân, Quang Vinh thấy một lọng tóc của cô nàng xõa xuống, nhìn có vẻ những sợi tóc sắp đụng vào khay cơm, nên anh liền đưa tay sang vén lên giúp. Bất giác vì hành động đó, Ngọc Trân bất ngờ đến nỗi giật mình ho sặc sụa.
Quang Vinh thấy vậy liền nhanh chóng lao đi pha nước. "Trân uống chút nước cho đỡ ho này."
Ngọc Trân nhận lấy ly nước và trong lòng cô không ngừng dấy lên suy nghĩ về Quang Vinh. Đây có phải là cảm giác cô hằng ao ước, từ khi thấy anh đem nước cho Yến Nhi lúc ở căn tin trường cũ. Sự quan tâm này, có phải chính là sự xác định tình cảm của anh dành cho cô. Cảm xúc dâng trào không ngừng, khiến cô cảm thấy lâng lâng như quả bóng bay lên trời xanh, như phi hành gia đang bay vào vũ trụ.
Cảm giác này không khác gì lúc cô hút cần vào thời sinh viên, đê mê, bay bổng trong sự hoan lạc.
"Cám ơn Vinh." Ngọc Trân đặt ly nước xuống bàn trong lúc người vẫn không ngừng ho. Tuy chưa hết nhưng cô đã đỡ hơn lúc nãy rất nhiều. Cảm giác không còn muốn xé tan cổ họng đi nữa.
"Tổng giám đốc." Giám đốc sản xuất Lê Thắng cầm khay cơm đi tới.
Giám đốc nhân sự Bùi An Kiều cũng cúi chào. "Tổng giám đốc." Bà ngạc nhiên khi thấy sếp tổng ngồi ăn ở đây. Trong suy nghĩ của bà, sếp tổng chắc đang ở nhà hàng sao Michelin nào đó.
Quang Vinh cũng gật đầu chào lại. "Mọi người cứ ngồi tự nhiên."
"Giám đốc Trân sao ho dữ vậy?" Giám đốc Kiều khẽ cười.
Ngọc Trân nói láo. "Em ăn đụng miếng ớt nên sặc."
"Vậy là chưa ăn cay quen rồi?" Giám đốc kinh doanh Lê Văn Anh đi tới nói khía.
Ngọc Trân chưa hiểu ý sâu xa nên khẽ cười. "Dạ."
Ở phía xa, Yến Nhi lúc này đã ăn xong nên đứng dậy, Quang Vinh ngước mắt nhìn thấy nhưng tất cả những gì anh làm được chỉ là dõi theo hình bóng ấy. Nhiều năm không gặp, kể từ lúc cuối năm lớp mười hai, giờ anh đã thấy cô đẹp hơn rất nhiều. Mái tóc có ngắn đi, người cũng không còn ốm như trước, có thể nói có da, có thịt hơn xưa. Chiều cao cũng vậy, có lẽ cô đã cao lên nhiều phân, và không lọt thỏm giữa rừng người như năm ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!