Lưu Lệ nhìn chằm chằm vào túi vải của Tô Nhiên, hai mắt sáng rực.
Lá bùa trữ vật này thật sự quá đỉnh.
Phải làm sao đây, cô thật sự rất muốn có một lá.
Nghĩ đến bùa trữ vật, tay Lưu Lệ không tự chủ được vươn ra phía Tô Nhiên:
"Cho tôi một lá bùa trữ vật được không? Tôi mua."
Tô Nhiên cười tươi rói:
"Được thôi, năm trăm tệ."
"Được rồi." Vương Khải hắng giọng, cắt ngang:
"Mọi người về làm việc đi."
Nghe vậy, đám người đang vây quanh vội vàng tản ra.
Lưu Lệ tiu nghỉu rút tay lại, tiếc nuối trở về chỗ ngồi, mắt vẫn không ngừng liếc về phía túi vải của Tô Nhiên.
Tôn Lâm đẩy lại cái hàm dưới sắp trật khớp của mình, mắt sáng lấp lánh, biểu cảm như thể vừa gặp người ngoài hành tinh:
"Cậu là Doraemon hả?"
Tô Nhiên ngơ ngác:
"Cái gì mộng? Cậu muốn giải mộng à? Mình cũng biết đấy, nhưng thu phí."
Tôn Lâm bị nghẹn lời, nhưng cũng chẳng để bụng, cứ nhìn chằm chằm Tô Nhiên rồi lại quay sang nhìn đội trưởng Vương. Ngày đầu tiên đi làm mà thế giới quan đã bị chấn động nặng nề.
Vương Khải trừng mắt nhìn cậu ta:
"Không mau về ngồi yên đi."
Tôn Lâm hoảng hốt chạy vội về chỗ.
Trà Đá Dịch Quán
Vương Khải hơi do dự. Dù không muốn tin, nhưng cô gái trước mặt có vẻ thật sự biết chút chuyện huyền môn. Hiện tại vụ án không có manh mối, không tìm ra đột phá, biết đâu cô ấy có thể giúp được gì.
Anh xoa mặt hai cái, trở lại vấn đề chính:
"Thủ phạm là ai, cô có thể tính ra được không? Hoặc có thể cho tôi một chút manh mối?"
Tô Nhiên nghiêng đầu:
"Có trả tiền không?"
Vương Khải hít sâu một hơi:
"Có."
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Tô Nhiên hài lòng. Cô đã nhìn sơ qua thi thể, phần đầu bị thương nghiêm trọng, không thể xem tướng xương.
"Cho tôi bát tự của người chết, tôi thử xem."
"Chuyện đó... không có. Nếu tôi biết bát tự của cô ấy thì đã biết cô ấy là ai rồi, đâu cần hỏi cô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!