Không thèm để ý đến ông bác bảo vệ, Tô Nhiên cứ thế đi dạo loanh quanh một mình. Nhìn dòng người náo nhiệt trong công viên, tâm trạng cô cũng bất giác vui vẻ hơn.
Trong công viên có khá nhiều sạp hàng rong, bán đủ thứ linh tinh. Tô Nhiên tò mò không chịu được, thấy cái gì hay là mua cái đó.
Đột nhiên, cô dừng bước.
Trong công viên có một khu rừng nhỏ, dưới tán cây có mấy người đang dã ngoại, cười đùa náo nhiệt.
Tô Nhiên đứng im nhìn họ một lúc lâu, do dự mãi cuối cùng cũng bước tới.
Trần Toàn – người đang dã ngoại – thấy cô tiến lại thì cười đùa:
"Ôi chà, có một mỹ nữ đang lại gần tụi mình kìa. Mọi người nói xem, có khi nào cô ấy để ý tới tôi không? Nãy giờ tôi thấy cô ấy nhìn tôi không chớp mắt đấy."
Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy một cô gái da trắng trẻo, trông xinh xắn với khuôn mặt còn nét bầu bĩnh, chắc chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi. Đôi mắt to tròn long lanh, cô đang tiến lại gần họ.
Một cô gái trong nhóm cười khẩy:
"Thôi đi ông nội, đừng tự luyến nữa. Cô gái xinh như vậy mà thích ông? Là thích nước da đen như than hay cái dáng người nấm lùn của ông?"
Cả nhóm cười ồ lên. Có người vẫy tay gọi Tô Nhiên:
"Này, mỹ nữ, qua đây ăn với tụi mình đi!"
Nếu là trước đây, Tô Nhiên đã tung cước đá bay bọn họ rồi.
Nhưng giờ cô vừa không có tiền lại chẳng còn bao nhiêu linh lực, tính tình cũng trầm hơn hẳn.
Cô lắc đầu, chẳng giận dữ gì, trong mắt chỉ là đám nhóc con, tuổi còn chưa bằng một phần cô, chẳng đáng để chấp.
"Các người có muốn mua bùa bình an không? Có thể giúp các người bình an vô sự, ma tà không xâm phạm."
Bác bảo vệ từ xa nghe thấy liền xách loa đi lại gần.
Nhóm dã ngoại nghe thấy lời cô, nhìn nhau như thể nghe lầm.
Gì cơ? Bùa?
Ánh mắt nhìn Tô Nhiên cũng thay đổi liên tục – có người kinh ngạc, có người thương hại, nét mặt mỗi người mỗi kiểu.
Đáng tiếc thật đấy, cô gái xinh thế mà đầu óc lại có vấn đề.
Quả nhiên ông trời rất công bằng, ai cũng có khuyết điểm, không thể hoàn hảo toàn diện. Như cô gái này, đẹp đấy, mà đầu thì hỏng rồi.
Một người tiếc nuối nói:
"Em gái à, bọn anh không cần đâu. Em mau về nhà đi, chắc người nhà em đang lo lắng lắm. Em biết đường về chứ? Có cần bọn anh đưa về không?"
Tô Nhiên vẫn lắc đầu, lông mày khẽ nhíu lại:
"Thật sự không cần sao? Nhưng mà... dưới m.ô.n. g mấy người đang ngồi có một người đấy. Cô ta sẽ bám theo các người."
Một người lập tức khó chịu:
Trà Đá Dịch Quán
"Em gái, đừng nói linh tinh. Làm gì có ai dưới m.ô.n. g chứ?"
Tô Nhiên chỉ tay xuống dưới họ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!