Chương 43: Thích chứ? Tôi đào cho anh một cái

Khi câu chú của Tô Nhiên vang lên, bóng dáng của Bạch thi từ từ trở nên mờ nhạt. Cùng với ánh sáng vàng nhạt tan đi, hắn hóa thành những đốm sáng lấp lánh rồi biến mất.

Ngồi rúc trong hang, Ngô Kim Tùng chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng ngâm một bài thơ:

"Quào quào quào quào quào, ngầu quá ngầu quá thật ngầu quá!"

Tô Nhiên hài lòng nhìn luồng kim quang công đức rơi xuống mình. Không tệ, không tệ, khôi phục tu vi năm xưa chỉ còn là chuyện sớm muộn.

Lại liếc sang Ngô Kim Tùng đang ngồi bệt dưới đất, há hốc mồm như hóa đá, cô nhíu mày, ghét bỏ bước ra xa một chút, nói:

"Xem đủ chưa? Đi thôi."

"À à, giải quyết nhanh vậy luôn á? Đại sư, cô giỏi thật đó!" Ngô Kim Tùng vội bò dậy, cười hớn hở giơ ngón cái.

"Chuyện nhỏ."

Giọng của Tô Nhiên vừa dứt, người cũng đã bước ra khỏi hang.

"Đại sư, tiếp theo chúng ta làm gì?" Ngô Kim Tùng lon ton theo sau.

"Về đốt quan tài."

Quay lại chỗ đã chôn quan tài, Tô Nhiên búng ra một lá bùa, rơi lên quan tài rồi lập tức cháy bùng lên. Chỉ chốc lát sau, quan tài bị thiêu sạch không còn chút tro.

Nhìn quan tài cháy tí tách, Ngô Kim Tùng xuýt xoa:

"Ái chà, đây là đồ cổ đó, chắc đáng giá lắm... tiếc thật…"

Tô Nhiên liếc hắn một cái:

"Anh thích lắm hả? Vậy tôi đào cho anh một cái?"

"Thôi thôi thôi, đừng giỡn kiểu đó, đại sư ơi, tôi đâu có cái mạng đó mà nhận..."

Ngô Kim Tùng lắc đầu như trống bỏi, sau đó tắt livestream, quay sang hỏi Tô Nhiên:

"Đại sư, phí xuất chinh lần này là bao nhiêu, để tôi chuyển khoản cho cô."

Tô Nhiên giơ một ngón tay.

Ngô Kim Tùng trong lòng thấp thỏm: một ngón này là gì? Một ngàn? Một vạn? Không thể rẻ vậy được... Vậy là... một trăm vạn?

Chắc là thế rồi. Cao nhân mà, không thể kì kèo giá. Thôi cắn răng chuyển luôn, kẻo về sau đen đủi thì toi.

Sau một hồi suy nghĩ, Ngô Kim Tùng nghiến răng chuyển khoản một trăm vạn.

Tô Nhiên nhìn thông báo nhận tiền, hơi ngẩn người, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ vỗ vai hắn:

"Khá lắm, có tiền đồ!"

"Đại sư quá khen. Hay là về nhà tôi ngồi chơi một lát? Vợ tôi nấu ăn ngon lắm, ăn xong hẵng đi?"

"Chà, Ngô tổng ngày sau tất thành đại nghiệp!" Tô Nhiên cười tít mắt.

Sau bữa cơm, cô tặng cho Ngô Kim Tùng hơn chục lá bùa bình an, còn để lại số điện thoại, bảo có chuyện cứ tìm, bất cứ lúc nào cũng được. Xong xuôi, cô rời đi trong tâm trạng cực kỳ phấn khởi.

Gần đây tiền coi bói, quà thưởng các thứ cộng lại khá khẩm, công đức cũng tăng không ít, Tô Nhiên vô cùng hài lòng, cảm thấy đại nghiệp sắp thành rồi.

Lúc này hơn một giờ chiều, rảnh rỗi nên cô đi dạo công viên gần nhà, tìm một chỗ râm mát ngồi xuống mở livestream, mới bật đã có vài vạn người ùa vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!