Tô Nhiên nói: "Đây là sơn yêu lớn lên bằng cách ăn thịt người chết, hấp thu oán khí hồn ma. Nó cực kỳ âm tà, tàn bạo hung dữ, tốc độ lại cực nhanh. Mọi người cẩn thận, đừng để nó bắt hoặc cắn trúng, có kịch độc đấy."
Nghe vậy, Tước Quý, Tước Quảng Nguyên và ba ông lão lập tức hiểu ý, nhanh như chớp rút ra ngoài cửa lớn, bám vào khung cửa nhìn vào trong.
Phía sau con sơn yêu, một bà lão tóc bạc da hồng chậm rãi xuất hiện. Trên người bà tỏa ra khí âm nặng nề hơn cả sơn yêu, lúc này đang dùng ánh mắt độc địa nhìn mọi người chằm chằm.
"Ngươi, ngươi là…"
Tước Quý nghi hoặc nhìn bà — đây là người bà nội mà mình chưa từng gặp mặt sao?
Tính ra tuổi thì bà ta cũng đã một trăm linh ba tuổi rồi, thế mà nếp nhăn trên mặt còn ít hơn mình, nhìn qua cứ như trẻ hơn cả mình nữa.
"Tôi tên là Tước Quý, Tước Đại Phong là cha tôi."
"Hừ, không ngờ nó còn để lại thằng ranh như ngươi. Đáng tiếc, sớm biết có ngươi, ta đã chẳng cần đi tìm người khác."
Bà lão cười lạnh lạnh hai tiếng, giơ tay truyền một luồng khí đen sang cho sơn yêu.
Sơn yêu say mê hít lấy luồng khí đen, vết thương trên cánh tay nó hồi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn lành lặn.
"Ể ~ vãi chưởng! Khỏe lại rồi?!" Mao Tiểu Phàm tay cầm kiếm gỗ đào khẽ run, miệng lẩm bẩm: "Sư phụ ơi sư phụ, lần này người hại con thảm rồi. Còn nói là chuyện nhỏ như con kiến, rõ ràng là đại họa lấy mạng con mà! Xong rồi xong rồi, đạo gia hôm nay chắc c.h.ế. t toi ở đây."
Tô Nhiên mặt không sợ hãi, bước tới đứng cạnh Mao Tiểu Phàm.
Mao Tiểu Phàm nhìn Tô Nhiên bên cạnh, nuốt nước miếng, cố gắng lấy can đảm nói: "Tô đạo hữu đừng sợ, chúng ta liên thủ, chắc chắn hạ được nó!"
Sơn yêu sau khi lành vết thương, đôi mắt đỏ như máu, đột ngột nhảy lên với tốc độ cực nhanh, lao thẳng về phía mặt Mao Tiểu Phàm định cắn.
Mao Tiểu Phàm giơ kiếm đỡ, sơn yêu vung móng vuốt tát một cái vào tay hắn, kiếm gỗ đào văng đi.
Ngay khoảnh khắc chạm vào Mao Tiểu Phàm, ánh kim quang trên người hắn lập tức thiêu rụi vuốt của sơn yêu, phát ra mùi khét lẹt, đau đớn khiến sơn yêu nổi điên, nhe nanh lao vào cắn dữ dội.
Trà Đá Dịch Quán
"Á á á!!! Tổ sư gia cứu mạng!!!"
Mao Tiểu Phàm nhìn thấy cái mặt khỉ to tướng đang càng lúc càng gần, sợ đến mức ngã phịch xuống đất, la hét thảm thiết.
Tô Nhiên giơ tay phải, trong lòng bàn tay bay lên một tấm bùa vàng sáng rực.
Tay khẽ động, tấm phù bay ra như tên, dán thẳng lên đỉnh đầu sơn yêu.
"Rắc!"
Mao Tiểu Phàm nghe rõ tiếng xương gãy giòn tan.
Sơn yêu không kịp rên rỉ, lập tức rơi bịch xuống đất như đống bùn nhão.
Mao Tiểu Phàm há hốc miệng, cằm suýt rơi xuống đất — thực lực này chắc nghiền nát vài trăm người như mình quá!
Nhìn con sơn yêu nằm đó, lại nhìn sang Tô Nhiên, hắn bật dậy, nhặt kiếm gỗ đào, vội vàng đứng sau lưng Tô Nhiên: "Tô, Tô đạo hữu, tôi đến giúp cô!"
Trong nhà, bà lão nhìn t.h. i t.h. ể sơn yêu, ánh mắt giao nhau với Tô Nhiên, oán hận mãnh liệt bùng phát.
"Ngươi g.i.ế. c Tiểu Lục của ta, ta muốn các ngươi đền mạng hết, c.h.ế. t hết đi!!!"
Ánh mắt bà lão như tẩm độc, lạnh lẽo nhìn mọi người.
Mao Tiểu Phàm bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm mà tim run lên, vô thức lùi lại một bước: "Không ổn rồi, oán khí của bà ta bùng lên, sắp nổi điên đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!