Sáng sớm hôm sau, Tô Nhiên và mọi người tìm một mảnh đất hoang vắng, không người lui tới, đặt bức tượng Quan Âm ra.
Tô Nhiên đốt nhang dâng cúng.
"Bồ Tát chứng giám, hôm nay bất đắc dĩ phải mở ra bức tượng Quan Âm để lấy hài cốt bên trong. Nhưng phá hoại tượng Phật là hành động đại bất kính, con không dám mạo phạm, chỉ mong Bồ Tát chỉ dẫn…"
Nói xong, cô cùng sư đồ Nguyên Thanh và hồn ma Phùng Xương Bình cùng nhau quỳ xuống lạy ba cái.
Sau khi ba người dập đầu xong—
Bức tượng Quan Âm vốn được đặt chắc chắn bỗng "bụp" một tiếng nổ tung, vỡ tan tành, để lộ ra bộ hài cốt bên trong.
Mọi người đều không kịp phản ứng, bị dọa cho giật mình, đứng ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu óc trống rỗng.
Cái gì vậy?
Sao giống như có ai đặt thuốc nổ trong tượng, tự dưng nổ cái đùng?
Là Quan Âm hiển linh? Không cần bọn họ ra tay mà tự mình phá tượng?
Mọi người ngơ ngác nhìn đống tượng vỡ vụn thành bột phấn, và bộ hài cốt trắng toát lộ ra bên trong.
Nguyên Thanh chỉ vào bộ xương, giọng run rẩy hỏi Tô Nhiên:
"Sư phụ, Bồ Tát… là tự người ra tay thật sao?!"
Tô Nhiên khẽ gật đầu.
Bên cạnh, Mao Tiểu Phàm sợ đến nỗi chắp tay niệm Phật không ngừng:
"A Di Đà Phật, A Di Đà Phật…"
Sau khi tượng Quan Âm vỡ, linh hồn bị phong ấn bên trong cũng được giải thoát, chầm chậm bay ra.
Nhìn qua, đó là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi.
Phùng Xương Bình nhìn hắn, ngạc nhiên nói:
"Đại sư, đây không phải là anh tôi."
Không cần Phùng Xương Bình nói, Tô Nhiên cũng nhận ra.
Phùng Xương Bình đã gần 50 tuổi, vì năm tháng mưu sinh ngoài trời nắng gió nên da ngăm đen, nhìn còn già hơn tuổi thật, anh trai anh ta cũng phải hơn 50 rồi, không thể nào trẻ trung thế này được.
Trà Đá Dịch Quán
Tô Nhiên nheo mắt quan sát kỹ bộ hài cốt. Bộ xương rất hoàn chỉnh, nhưng bên cạnh lại có thêm một cánh tay rời — rõ ràng là của người khác.
Cô chỉ vào cánh tay đó, nói với Phùng Xương Bình:
"Hạc giấy dẫn chúng ta đến đây là vì cánh tay này. Đây rất có thể là tay của anh trai ông."
Nghe vậy, Phùng Xương Bình lập tức bay đến, nhìn kỹ cánh tay ấy rồi kích động chỉ vào một vết c.h.é. m dài trên đó, vừa khóc vừa nói:
"Là… đúng là tay của anh tôi! Tôi nhớ trước khi chạy thoát, anh ấy bị người ta c.h.é. m một nhát ở cánh tay trái, vết c.h.é. m chính là như thế này!"
Tô Nhiên gật đầu, quay sang nhìn hồn ma mới thoát ra.
Người đàn ông ấy nở nụ cười ôn hòa, không hề sợ hãi hay hoảng loạn, mà là bình thản hít sâu vài hơi không khí, như đang tận hưởng cảm giác được tự do sau bao năm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!