Chương 171: Tượng Quan Âm Cất Giấu Hài Cốt

Tô Nhiên kinh ngạc nhìn pho tượng Quan Âm trước mắt.

Đây là một pho tượng Quan Âm ban con ngoài trời, cao hơn ba mét, được chạm khắc vô cùng sống động.

Quan Âm cụp mắt cúi đầu, tay cầm tịnh bình, chân đạp đài sen, trên người còn khoác một tấm áo choàng bằng gấm đỏ, toát lên vẻ siêu thoát từ bi bao dung.

Nhưng ai có thể ngờ rằng, một bức tượng trang nghiêm như vậy… lại được làm từ người thật.

Tượng Quan Âm này dùng t.h. i t.h. ể người thật làm khuôn, phủ đầy đất sét, nung thành tượng gốm, sau đó điêu khắc tỉ mỉ, phủ một lớp đồng lên ngoài cùng — trải qua nhiều công đoạn mới tạo thành bức tượng trước mắt.

Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm chỉ thấy tượng Quan Âm sống động như thật, không nhịn được nhìn thêm vài lần. Còn Phùng Xương Bình đang nhập hồn vào tiểu nhân giấy vì quá nhỏ nên phải túm tóc Mao Tiểu Phàm đứng trên vai cậu để cố gắng nhìn rõ hơn.

So với sư đồ vô tâm kia, hắn lại nhạy bén hơn nhiều.

Hắn nhìn con hạc giấy rơi bên chân tượng Quan Âm, rồi lại nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Tô Nhiên, trong lòng chợt cảm thấy có điềm xấu.

"Đại sư... bức tượng Quan Âm này... chẳng lẽ..."

Tô Nhiên gật đầu, ánh mắt không còn vẻ ngạc nhiên như ban nãy, chỉ còn sự bình thản:

"Bên trong có một bộ hài cốt."

Lời của Tô Nhiên khiến cả nhóm bàng hoàng.

Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm trừng to mắt nhìn bức tượng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Giấu xác trong tượng Quan Âm?!

Thật quá khó tin!

Nghe chuyện chôn xác dưới đất, ném xác xuống sông, thậm chí phi tang qua cống rãnh thì đã từng, chứ giấu xác trong tượng Quan Âm thì đúng là lần đầu tiên.

Kẻ làm chuyện này thần kinh thép thật đấy.

Giết người chưa đủ, lại còn xúc phạm cả Bồ Tát.

Hay thật, dám chặn cả đường âm lẫn đường dương luôn.

"Anh cả tôi ở trong đó?!"

Phùng Xương Bình vừa nghe đã lập tức nhảy khỏi vai Mao Tiểu Phàm.

Mao Tiểu Phàm vội vàng đỡ lấy hắn:

"Cẩn thận, ông giờ chỉ là tờ giấy, gió thổi một cái là bay mất đó!"

Tô Nhiên bước lên vài bước, vừa định chạm vào tượng thì một tiếng quát giận dữ vang lên sau lưng.

"Làm gì đấy!"

Một ông lão hơn bảy mươi tuổi, tinh thần minh mẫn, không vui nhìn nhóm Tô Nhiên, mắng:

"Mấy người ở đâu tới? Tượng Phật Bà ban con sao có thể tùy tiện chạm vào? Làm nhục Bồ Tát là tội nặng lắm đấy, các người không biết sao? Đúng là chẳng có quy củ gì cả!"

Tô Nhiên quay đầu nhìn ông, không phản bác.

Trong mắt ông lão, Tô Nhiên chỉ là một cô gái nhỏ đơn thuần, dễ thương. Nhìn đôi mắt trong veo của cô, những lời định nói liền nghẹn lại.

Ngay sau đó, ánh mắt ông chuyển sang Nguyên Thanh đang đứng lơ ngơ bên cạnh, bắt đầu trút giận:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!