"Cái gì?!"
Ông chủ nhà hàng trợn tròn mắt đầy kinh ngạc: "Ma á?"
"Đúng vậy." Tô Nhiên gật đầu, sau đó hỏi lại: "Trước kia quán ông buôn bán rất tốt, nhưng sau đó đột nhiên tụt dốc, vắng tanh như chùa Bà Đanh, cả tháng chẳng có nổi mười khách, đúng không?"
"Đúng đúng đúng! Chính là như thế!"
Ông chủ không ngừng gật đầu, vội kéo ghế ngồi xuống bàn, ánh mắt sáng rực: "Cô nói không sai chút nào! Mấy vị đúng là cao nhân!"
Miệng thì nói, ánh mắt lại dán chặt vào ba người, cuối cùng dừng lại trên người Nguyên Thanh — ông đạo sĩ tóc bạc râu dài, nhìn qua rất có phong thái trưởng bối đức cao vọng trọng.
Nguyên Thanh thản nhiên nói: "Nhìn ta làm gì, cô ấy mới là cao nhân."
Trà Đá Dịch Quán
"Ồ ồ."
Ông chủ sững lại, rồi lập tức quay sang nhìn Tô Nhiên với vẻ cung kính.
Ngay cả đạo trưởng râu bạc cũng nói cô gái nhỏ này là cao nhân, chắc chắn không đơn giản!
Ông chủ khẩn cầu: "Mong đại sư ra tay giúp đỡ, nếu cứ tiếp tục như thế, tôi phải đóng cửa mất, cả nhà còn trông vào cái quán này để sống mà…"
Tô Nhiên chậm rãi giải thích: "Nguyên nhân quán ông vắng khách, một là vì có một con ma đói trú ngụ, âm khí quá nặng, làm ảnh hưởng đến vận khí của quán. Hai là... đồ ăn không ngon."
Vừa nghe đến "đồ ăn không ngon", ông chủ lập tức nổi cơn giận.
Bảo vợ ông bỏ trốn thì có thể ông còn tin, chứ bảo đồ ăn của ông không ngon — nhất quyết không tin!
Ông sống nhờ tay nghề nấu ăn này hơn bốn mươi năm, sao có thể tệ được?
"Không thể nào."
Ông chủ kiên quyết lắc đầu: "Tôi nói không khoác lác đâu, quán tôi tuy không phải số một nhưng tuyệt đối là sắc – hương – vị đủ đầy. Mỗi món đều do tôi tỉ mỉ nghiên cứu ra, không thể dở được!"
Ông ngẩng cao đầu, tự tin tràn đầy.
Tô Nhiên không phản bác, chỉ mỉm cười hỏi: "Vậy ông đã từng nếm thử phần đồ ăn mà khách để lại chưa?"
Nụ cười của ông chủ hơi khựng lại: "Chuyện này... thì chưa. Đồ thừa thì tôi chưa ăn, nhưng lúc mới nấu xong tôi có nếm thử, rất ngon, không vấn đề gì cả."
Mao Tiểu Phàm thắc mắc xen vào: "Vậy... có khi là do khẩu vị khác nhau? Ông thấy ngon nhưng người khác lại không?"
Nguyên Thanh khinh thường: "Ngươi ngốc à? Nhìn xem, bọn ta ngồi đây nãy giờ chẳng ai bước vào. Dù khẩu vị có khác, cũng không thể không có lấy một người đến ăn. Chẳng lẽ còn tệ hơn đồ ta nấu sao?"
Mao Tiểu Phàm lí nhí: "Sư phụ, cuối cùng người cũng thừa nhận rồi... không dễ đâu nha."
Nguyên Thanh vỗ một cái rõ đau lên đầu Mao Tiểu Phàm, rồi nói với ông chủ: "Ông nếm sai thời điểm rồi."
Ông chủ ngơ ngác: "Nếm trước hay sau chẳng như nhau sao? Dù gì cũng nếm rồi, làm gì có chuyện?"
Tô Nhiên lắc ngón tay: "Không, vấn đề lớn đấy. Lúc mới nấu xong thì không sao. Nhưng trong khoảng thời gian từ bếp mang ra đến bàn, con ma đói đã ăn mất rồi. Bên ngoài không thấy gì thay đổi, nhưng hương vị thì khác hoàn toàn, ăn vào như nhai sáp, vô vị cực kỳ."
Đúng lúc đó, nhân viên bưng đồ ăn ra.
Tô Nhiên ngừng nói, chậm rãi mở bọc đũa thìa, dùng nước nóng tráng sạch, đợi xong xuôi mới ngẩng đầu nhìn ông chủ.
Ông đang hồi hộp chờ đợi, thấy Tô Nhiên nhìn mình liền căng tai lắng nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!