Chương 141: Tôi thật sự quá thảm rồi

Ngay khi thấy Lý Điền sắp ngã, một cô gái đi ngang đã vội tốt bụng đỡ lấy anh ta.

"Anh không sao chứ? Có cần tôi gọi xe cấp cứu không?"

Cô gái là người có lòng tốt, lo lắng hỏi xem anh ta có cần đến bệnh viện hay không.

Lý Điền đầu óc ong ong, lắc lắc đầu, mất một lúc mới nhìn rõ được trước mắt là một cô gái rất xinh đẹp.

Không biết là do bị nắng quá nhiều hay đầu óc bị ngu người, anh ta mở miệng nói luôn:

"Em gái xinh quá đi, hẹn hò không?"

Câu này vừa thốt ra, như chạm vào điểm giới hạn của cô gái, cô lập tức nổi giận, vung tay cho anh ta hai cú đấm, đánh đến nỗi hai mắt anh ta thành gấu trúc.

Sau đó, Lý Điền còn chưa kịp kêu cứu, đã bị cô gái đè quỳ xuống đất, tay trái tay phải thay phiên "bùm bùm" đ.ấ. m tới tấp.

Tiếng đánh nhau khiến nhiều người chú ý, đám đông vây xem ngày càng đông, thậm chí có cả một chú chó cũng tò mò chen vào đám người hóng chuyện.

Lý Điền bị đánh kêu la thảm thiết, không thể phản kháng chút nào. Cuối cùng, một người đi đường không nỡ nhìn, đã gọi cảnh sát.

Cảnh sát đến kéo cô gái ra, Lý Điền mặt mày sưng húp mới được giải thoát.

Trùng hợp là các cảnh sát này đều biết cô gái đó.

Cô gái ấy bị trầm cảm, từng có ý định tự sát, mấy lần trước cũng là nhóm cảnh sát này đến xử lý.

Hóa ra, cô ấy vì quá xinh đẹp nên luôn bị quấy rối:

Lên xe buýt thì bị sàm sỡ, đi ngoài đường thì bị biến thái theo dõi, đi làm thì bị sếp lợi dụng động chạm, thậm chí ăn cơm cũng có người tới xin số.

Thậm chí bạn trai cũ còn định lén đưa cô lên giường sếp, may mà được một nhân viên phục vụ tốt bụng cứu thoát.

Từ đó cô mắc chứng trầm cảm nặng, đặc biệt nhạy cảm với những lời khen như "xinh đẹp", "dễ thương".

Cô mắc trầm cảm thể lưỡng cực, hôm nay định đi ngang ga tàu để rút ngắn đường đến bệnh viện mua thuốc.

Không ngờ lại gặp Lý Điền – đang muốn ăn xin, được cô giúp đỡ mà còn nhìn cô bằng ánh mắt dâm dê, lại nói những lời như vậy.

Cô gái lập tức nổi cơn giận.

Cô ấy học Taekwondo từ nhỏ, việc đánh Lý Điền thì dễ như trở bàn tay.

Sau khi cảnh sát hiểu rõ ngọn ngành, liền đề nghị hai bên hòa giải.

Lý Điền không chịu:

"Cô ta đánh tôi ra nông nỗi này mà còn muốn hòa giải? Tôi không đồng ý!"

"Cô ấy bị trầm cảm, đang trên đường đến bệnh viện mua thuốc. Cô ấy tốt bụng giúp anh, là anh nói lời không đứng đắn trước. Còn nữa…"

Cảnh sát nhìn khuôn mặt sưng phù của Lý Điền, tốt bụng nhắc nhở:

"Cô ấy học luật, Taekwondo đai năm. Nếu anh thật sự kiện cô ấy vì chuyện này, chưa chắc anh thắng đâu. Tôi khuyên anh đừng kích động cô ấy nữa, lỡ cô ấy lại phát bệnh, thiệt thòi vẫn là anh."

"Bệnh tâm thần gì chứ? Xinh đẹp như vậy mà lại bị bệnh, thật đáng tiếc…"

"Anh mới bệnh tâm thần! Cả nhà anh bệnh tâm thần ấy!"

Cô gái vừa nghe Lý Điền nói cô "bệnh tâm thần" liền nổi giận, giơ nắm đ.ấ. m lên định đánh tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!