Bạch Hiểu khó tin nhìn Tô Nhiên.
Cô chợt nhớ ra trước đây Quách Uyển từng nói: ba mẹ cô ấy vốn luôn ghét bỏ đứa con gái này, nhưng sau khi anh trai cô ấy mất, thái độ của họ lại thay đổi rất nhiều.
Quách Uyển cứ tưởng đó là vì cái c.h.ế. t của anh trai khiến họ thay đổi, nghĩ rằng cha mẹ đã già, cần người chăm sóc, nên mới chọn ở lại quê nhà.
Nhưng không ngờ sự thật lại đáng sợ đến như vậy.
Bạch Hiểu ôm lấy Quách Uyển đang hôn mê, trong lòng đầy xót xa và bất bình thay cho cô.
"Đạo trưởng, Quách Uyển… còn cứu được không?"
Tô Nhiên nhìn cô với ánh mắt trấn an, dịu giọng nói:
"Yên tâm, may mà đến kịp, vẫn còn cứu được."
Bạch Hiểu lúc này mới nhẹ nhõm thở phào, thần kinh đang căng thẳng cũng dịu lại rất nhiều.
Tô Nhiên nghĩ một lúc, lại nói:
"Trước đây trong mơ em nhìn thấy nam quỷ kia, có thể là vong hồn do cha mẹ cô ấy nuôi giữ. Để dễ điều khiển hắn, nên họ mới dùng em để làm âm hôn với hắn."
Sau đó Tô Nhiên quay sang dặn Nguyên Thanh:
"Đạo trưởng Nguyên Thanh, chuyện cứu Quách Uyển nhờ ông lo giúp, lát nữa tôi sẽ nói ông cách làm."
Nguyên Thanh biết Tô Nhiên cố tình truyền dạy cho mình, vội gật đầu vui vẻ:
"Được, được, nghe theo Tô tiểu hữu."
Tiếp đó, mọi người tìm thấy t.h. i t.h. ể của anh trai Quách Uyển trong một căn phòng.
Vừa bước vào, cả nhóm đều giật mình. Căn phòng tối tăm, âm u, bị bài trí như một linh đường. Phía trước là bàn thờ cúng, đặt một bài vị, ba cây nhang xám trắng đang âm ỉ cháy.
Tên trên bài vị chính là tên anh trai Quách Uyển.
Trước bàn thờ là một chiếc giường đơn giản, anh trai Quách Uyển nằm trên đó.
Sắc mặt đỏ hồng, nhìn y như người sống, không hề giống người đã c.h.ế. t suốt một năm.
Theo chỉ dẫn của Tô Nhiên, Nguyên Thanh đặt Quách Uyển nằm cạnh anh trai cô ấy.
Chiếc ngọc bội được đặt lên n.g.ự. c cô, Nguyên Thanh nhanh chóng kết ấn, miệng niệm chú, linh lực rót vào tim mạch của Quách Uyển, đưa dương khí và thọ nguyên trong ngọc bội quay trở lại cơ thể cô.
Cùng lúc đó, t.h. i t.h. ể của anh trai Quách Uyển khô héo lại nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành xác khô.
Chốc lát sau, Quách Uyển thở ra một hơi dài, chầm chậm mở mắt.
Khi nhìn thấy Bạch Hiểu, cô ngẩn người một lúc, rồi lập tức siết c.h.ặ. t t.a. y Bạch Hiểu, bật khóc nức nở.
"Bạch Hiểu… cậu không sao chứ? Là… là tớ hại cậu…"
Nghĩ đến việc chính mình đã đưa vòng tay tóc đen cho Bạch Hiểu, lại còn lừa cô tới đây, suýt nữa hại cô mất mạng, Quách Uyển vô cùng ân hận.
"Bạch Hiểu, tớ xin lỗi cậu…"
Bạch Hiểu ôm chặt cô, dịu dàng nói:
"Xin lỗi gì chứ, tớ biết cậu bị khống chế nên mới làm như vậy, tớ không trách cậu đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!