Quách Uyển và Bạch Hiểu vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện, thấy Bạch Hiểu bị say xe, Quách Uyển còn cố ý ôm lấy cô để giảm xóc, giúp cô dễ chịu hơn.
Tới chập tối, cuối cùng cũng về đến nhà Quách Uyển. Vừa nghe thấy tiếng người về, bố mẹ của cô liền nhiệt tình ra đón.
Cũng giống như Quách Uyển, ngay khi nhìn thấy thầy trò Nguyên Thanh mặc đạo bào, sắc mặt của bố mẹ cô lập tức thay đổi, dù chỉ là trong chớp mắt, nhưng vẫn không qua được mắt Tô Nhiên.
Chỉ cần nhìn hai ông bà, Tô Nhiên đã hiểu ra ngay — người dùng tà thuật khống chế Quách Uyển không ai khác chính là cha mẹ cô ta.
Không cần đoán cũng biết, cái vòng tay tơ đen kia chắc chắn là do họ tạo ra.
Quách Uyển kéo Bạch Hiểu lại giới thiệu với cha mẹ.
Bạch Hiểu, hoàn toàn không hay biết gì, cười rạng rỡ chào hỏi:
"Cháu chào hai bác, cháu là Bạch Hiểu ạ."
"Được, được, con bé này xinh quá. Đói rồi chứ gì, mau vào nhà, mọi người đang chờ các con ăn cơm đó."
Mẹ Quách Uyển cười tươi, bước tới định nắm tay Bạch Hiểu, nhưng bị Tô Nhiên ngăn lại.
Tô Nhiên cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ta:
"Bữa cơm này ăn xong… không c.h.ế. t người đấy chứ?"
Mặt mẹ Quách Uyển biến sắc, suýt nữa không giữ được bình tĩnh:
"Sao… sao lại thế được? Con bé này, nói gì kỳ vậy?"
Tô Nhiên cười như không cười, giọng lạnh lẽo:
"Cũng đúng, Bạch Hiểu giờ chưa thể chết, dù gì các người còn cần cô ấy để chuyển mệnh cho con trai mà."
Lời này khiến cha mẹ Quách Uyển kinh hoảng thất sắc.
Không ngờ, những người trước mặt vừa bước vào nhà đã nhìn thấu hết kế hoạch của họ, khiến họ trở tay không kịp.
Ban đầu còn định vờ vĩnh, đợi đến tối mới ra tay. Giờ thì khỏi cần diễn nữa.
Quách Uyển đứng một bên, vô cảm như người máy, không động đậy, thậm chí mắt cũng không chớp.
Bạch Hiểu bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, vội vã vỗ mặt Quách Uyển, định gọi cô tỉnh lại.
Cha Quách Uyển cười lạnh, đóng sập cửa viện:
"Không ngờ cũng có chút bản lĩnh. Biết thì đã sao? Đã tới thì đừng mong đi được nữa, đúng lúc dùng mạng của các ngươi đổi mạng cho con trai ta!"
"Ha ha ha ha ha…"
Mẹ Quách Uyển đột nhiên cười lớn, nụ cười âm u rùng rợn:
"Lúc đầu còn đang nghĩ phải dụ thêm vài người tới. Không ngờ các ngươi tự dâng tới cửa, đúng là ông trời cũng giúp ta!
Bốn người, vừa đủ cứu con ta!
Đồ ranh con, còn không ra tay?!"
Nhưng Quách Uyển không hề ra tay, ngược lại, gương mặt vặn vẹo đầy đau đớn như đang đấu tranh nội tâm.
Tiếng cười kỳ dị của mẹ Quách Uyển khiến Mao Tiểu Phàm nổi da gà, lặng lẽ trốn sau lưng sư phụ, kéo tay áo ông:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!