Chương 48: (Vô Đề)

Mèo Lớn phát giác được ánh mắt của Ninh Vân Dập, châm chạm mở mắt.

So với đôi mắt ảm đạm của mấy ngày trước, giờ phút này đã có chút sắc thái linh động, đôi đồng tử dựng thẳng cùng bộ lông toàn thân xoã tung bị ánh nắng chiếu lên lấp lánh lóa mắt.

Ninh Vân Dập hướng nó vẫy tay.

Mèo Lớn Bị động tác đùa mèo của y làm cho mắc nghẹn, nhưng ban nãy nó ăn của đối phương hai chậu thức ăn, nên đành phải khuất phục, đem cái đầu to hướng về phía trước thăm dò.

Từ lần trước đối phương dùng một rổ trúc đựng dâu tây đổi lấy nửa tiếng x0a nắn đầu Mèo Lớn, đến giờ lâu lâu y cũng động tay động chân với nó.

Nhưng chỉ với giới hạn chỉ ở hai tai nó, Mèo Lớn nghĩ phạm vi này nó vẫn chịu đựng được.

Sau này khi đã quen thuộc rồi, thậm chí nó còn quen thuộc thân thể nhiễm mùi thức ăn của đối phương mỗi khi đến gần nó.

Ninh Vân Dập theo thói quen trước tiên là nắm lấy cái lỗ tai lớn thưởng thức cảm xúc cực kỳ êm tay một phen, sung sướng đã đời rồi mới xem xét vết sẹo phía lỗ tai Mèo Lớn.

Nguyên bản hôm qua vết thương vẫn còn ở giai đoạn đóng vảy, nhưng giờ phút này nó lại khôi phục hoàn toàn như lúc đầu, thậm chí phần da trước đó là vết thương đã bắt đầu mọc lông tơ nhỏ bé.

Tình hình này không đến mấy hôm, hẳn là có thể khôi phục lại một thân lông xù.

Tâm tình Ninh Vân Dập vô cùng tốt, y tiếp tục kiểm tra mấy chỗ khác, nhất là những vết thương sâu tận xương lúc trước, đều kiểm tra một lượt.

Như suy đoán ngày hôm qua, linh lực của y tuyệt đối có tác dụng lớn cho việc hỗ trợ khôi phục vết thương.

Mèo Lớn mặc kệ động tác của y, nằm gục một chỗ không nhúc nhích, nhưng cái đuôi đang đung đưa sau lưng lại bán đứng tâm tình của nó, nó mới không thèm để tâm đ ến người này đang làm gì trên thân nó!

Ninh Vân Dập liếc mắt, đáy mắt đầy ý cười.

Nhìn mà xem, con mèo muộn tao này cũng không có bình tĩnh như bề ngoài nó thể hiện, so sánh với lúc đầu, dường như nó còn có chút...! Hưởng thụ?

Mèo lớn lúc đầu đã nhắm mắt lại, nhưng càng lúc càng không chịu đựng được nữa, nó đành phải mở mắt ra.

Cũng may lúc này Ninh Vân Dập liền thu tay lại.

Mèo Lớn thở phào nhẹ nhõm, mặc dù khi đối phương đến gần nó cảm thấy rất dễ chịu, vô luận là khí tức hay là sự đụng chạm của đối phương vẫn khiến nó có thể cảm nhận được sự trấn an phản phất đối với tinh thần bạo động của nó.

Trước đây nó không quen cùng người khác tiếp xúc thân mật, như tình trạng bây giờ cũng đã là khắc chế lớn nhất của nó.

Vẫn may là y đã thu tay lại.

Mèo Lớn nghĩ rằng Ninh Vân Dập sẽ như lúc trước sờ xong liền đi, ai ngờ y lại lấy chiếc lồ ng đi.

Vào lúc cửa chiếc lồ ng rộng mở Mèo Lớn có chút sửng sốt, nó còn nghĩ rằng đây là ảo giác nữa cơ, con mắt không tin nổi nhìn về phía đối phương: ?? Đây là ý gì?

Là ghét bỏ nó ăn quá nhiều??

Không muốn nuôi nó nữa????

Không phải y nói là muốn nuôi nó hả?

Ninh Vân Dập từ đôi đồng tử của Mèo Lớn nhìn ra chút uỷ khuất, đứng sang một bên nói:

"Không phải chứ? Mày có sở thích này hả? Thích bị nhốt??"

Lúc trước Mèo Lớn bị thương cộng thêm việc y vẫn chưa tun tưởng nó, đương nhiên phải nhốt lại rồi.

Bây giờ cả hai vấn đề đều được loại bỏ, đã có thể thả ra ngoài.

Mèo Lớn hiểu được ý từ trong lời nói của y lúc này mới chậm chạp ngồi dậy, lập tứ đem chiếc lồ ng chen chúc nào đệm nào chậu cát nào chậu thức ăn trở nên chật hẹp hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!