Chương 43: (Vô Đề)

Ngay thời điểm Mèo Lớn xem Tôm Hùm Chay Cay là tuyệt đỉnh, Ninh Vân Dập lại quay trở lại phòng bếp, mượn che chắn lấy ra từ không gian một thùng thật lớn chứa toàn gà rán.

Lúc mới bỏ vào không gian thì gà rán vừa vớt ra khỏi nồi không bao lâu, bây giờ lấy ra mùi thơm lập tức tràn ngập khắp phòng.

Loại mùi thơm đặc biệt chưa ngửi thấy bao giờ này trong nháy mắt đã chinh phục được Ninh Tiểu Miêu cùng Mèo Lớn.

Một người một mèo cứ như vậy ngơ ngác nhìn vào phòng bếp, nếu như nhìn kỹ sẽ thấy động tác lẫn thần thái đều giống như đúc, đôi mắt tròn xoe với con người xanh đậm gần như là một màu.

Ninh Vân Dập vừa ra khỏi phòng bếp, Ninh Tiểu Miêu liền chạy chậm đến ôm lấy chân của y, ngước cái đầu nhỏ lên nhìn, mặt mũi viết rõ hai chữ hiếu kì.

Thơm quá a, giống như là thịt Lạc Lạc thú ăn buổi trưa, nhưng mùi lại hoàn toàn khác biệt.

Ninh Vân Dập đem cả thùng gà rán bày ở một bên, khóe miệng giương lên, làm gì có đứa nhóc nào có thể thoát khỏi dụ hoặc của gà rán được chứ.

Y đặt hai cái đ ĩa không lên bàn, lấy cho bé con là đùi gà rán, còn của y thì phần cánh gà, súp khoai tây y chỉ lấy một ít ăn thử vị, về phần bỏng ngô hay Coca

-Cola thì bị y thả lại vào không gian.

Đem sốt cà chua đổ vào chỗ trống trên dĩa, xong hết mới bắt đầu chia phần cho Mèo Lớn.

Được chia hẳn một chậu lớn.

Đựng hơn phân nữa chậu là Tôm Hùm Chua Cay, khoai tây dưa leo rải trên bền mặt cùng mấy

con Tôm Rang Tỏi.

Cuối cùng dưới ánh mắt mong chờ của Mèo Lớn, y đặt lên trên cùng cho nó hai miếng cánh gà rán thơm lừng.

Sau đó rưới lên nước sốt Tôm Hùm Chua Cay.

Mèo Lớn hoàn toàn hoa mắt, cái này, so với món Gà Hầm Khoai Tây lúc trưa ăn còn muốn thơm hơn gấp mấy lần.

Sao có thể một lần so với một lần càng thơm hơn vậy chứ, làm nó có suy nghĩ muốn ở lại nhà của Ninh Vân Dập cả đời không đi.

Ninh Vân Dập tâm tình thật tốt, lúc trở về thấy Ninh Tiểu Miêu ngoan ngoãn nhu thuận ngồi trên ghế, hai mắt sáng rực rỡ, trong mỗi con ngươi tròn xoe đều là hình bóng của Cha và mong chờ với đồ ăn.

Ninh Vân Dập ngồi xuống bên cạnh bé, thấy trong dĩa của mình nhiều hơn hai cái đùi gà, khoé miệng lập tức nâng lên, sờ sờ đỉnh đầu con trai, không khách khí nhận lấy đùi gà bé con nhường cho mình.

Một bữa cơm, hai người một mèo vừa lòng thỏa ý, ăn no căng bụng, cùng nhau hưởng thụ bữa ăn ấm áp yên tĩnh.

Một bên khác, không khí An gia ở Chủ tinh là một mảnh u sầu.

An Đông cùng An lão gia mệt mỏi rã rời về đến nhà, chờ vào thư phòng rồi An Đông vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc bi thương.

Đã qua hai ngày rồi trong đầu của hắn vẫn còn thấy rõ hình ảnh Tuân đại ca, lặng lẽ nằm trong khoang chữa trị, bốn phía là vách ngăn không gian ngăn cách với bên ngoài, đề phòng khi anh ấy lên cơn bạo động tinh thần sẽ gây nguy hiểm cho người khác.

Vành mắt An Đông có chút đỏ, âm thanh khàn khàn nhỏ giọng hỏi An lão đang cúi thấp đầu không biết đang nghĩ cái gì:

"Thật không tìm ra một chút biện pháp nào sao?"

An lão gia lắc đầu:

"Lấy năng lực của Tuân Gia, nếu như có biện pháp họ sẽ chấp nhận từ bỏ như vậy sao?"

An lão gia thở dài, hắn làm sao có thể không khó chịu, An Gia cùng Tuân Gia là thế giao, hắn cùng Tuân Lão là bạn cùng nhau lớn lên, cũng tận mắt nhìn thấy Tuân Huân từ một đứa bé còn bế trên tay trưởng thành tốt nghiệp gi nhập Quân Bộ.

Một người trẻ tuổi nhiệt huyết đầy triển vọng, ai ngờ bây giờ lại thành như vậy.

Nếu như không phải hôm trước ông muốn khoe khoang với lão Tuân là vừa phát hiện được đồ tốt, lão còn không biết Tuân gia bây giờ đang lâm vào cục diện bế tắt cỡ nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!